Cảnh Sát Và Con Lang Mafia (đam Mỹ)
Chỉnh lại quần áo ngay ngắn, hắn bước ra ngoài ngó nhìn xung quanh, sợ ai đó thấy hắn bước ra từ phòng để dụng cụ quét dọn.
Dật Hy định về nhà luôn một thể, bởi hắn nghĩ Thừa Phong cũng không cần sự có mặt của hắn.
Vừa đến cửa công ty chưa kịp đẩy cửa ra, nhân viên đã gọi hắn trở vào nói Thừa Phong đã họp xong đang tìm hắn
Dật Hy không muốn cũng phải đi lên lại, dù gì trách nhiệm nghề nghiệp hắn rất coi trọng . Nhưng nghĩ thế nào cũng không biết kẻ nào đó hăm dọa tên đạo đức giả kia, anh ta mà cũng bị hăm dọa thật con mẹ nó ai tin?
Bước vào phòng, hắn thấy Thừa Phong đang kí giấy tờ gì đó, cô thư kí bên cạnh liền biến mất tiêu, trong phòng chỉ còn mỗi hắn với Thừa Phong. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống.!
-Vừa đi đâu? – Thừa Phong vừa kí vừa hỏi
-Đi đâu còn cần phải báo cáo sao?
-Anh không làm tốt trừ lương
…..
Con mẹ nó ông đây còn chưa làm gì vi phạm đã đòi trừ lương, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
-Chỉ đi lanh quanh thôi, mà cậu thì cần gì tôi bảo vệ, lừa ai chứ – hắn kinh bỉ bĩu môi
– Bất mãn cái gì? Dù gì anh cũng đâu bắt được tên cướp nào ra hồn
– Này này, ông đây chinh chiến bao năm, bao nhiêu kẻ ngồi tù đều ông bắt, kinh nghiệm đầy mình nha
-Vậy sao? Thế lúc trên gường, miệng nói rất ghét tại sao lại không sử dụng cái gọi là ‘kinh nghiệm’ đó để thoát thân, hay là ‘kinh nghiệm’ mà anh nói là kẹp côn thịt đàn ông ?
-Hả? cái gì đừng…..đừng ăn nói hàm hồ như vậy – hắn đập bàn
-Làm gì kích động như vậy, hay tôi nói đúng?
-Không đúng, không đúng
-Tốt nhất là thế, nếu không anh chết lúc nào cũng không biết đâu
-Hahah, nực cười, nói vậy tôi với cậu bao lần như thế thì tôi chết lâu lắm rồi
-Bất quá anh yên tâm, anh chỉ có thể ở trên gường của tôi, tôi sẽ cho anh thoải mái kẹp côn thịt của tôi
-Mẹ nó, thằng biến thái, thật không tin được, thằng ngu nào lại luôn đăng báo khen ngợi chứ.
Thừa Phong mỉm cười, nhìn thái độ bất mãn cùng hành động đứng ngồi không yên chửi rủa của hắn.
Vừa rồi nghe thư kí nói thấy hắn cùng ai đó giằng co mờ ám . Đối với Thừa Phong cho dù chỉ là đồ chơi nhưng một khi anh đã chú ý thì là đồ anh sở hữu, cả con người cũng vậy, đã nằm trong tay anh mà còn không biết an phận, anh có thể rất độc ác phá hủy người đó, khiến kẻ khác cũng không có được thứ anh không có..
Về khoản này thì hai anh em rất giống nhau, chỉ là bây giờ cả hai không biết bản thân đang bị thu hút cùng một người.
***
Thời gian trôi qua rất nhanh mới đây đã là buổi chiều
Thời gian mà mọi người tan sở, hắn cũng tan sở. Hôm nay Thừa Phong tha cho hắn, vì anh còn có việc nên không cần hắn đi theo.
Dật Hy nghe xong mừng còn không kịp, chỉ là hơi thắc mắc vì sao hắn không cần theo, hẳn là làm việc mờ ám chăng?
Đang nghĩ ngợi lung tung
Mở cửa vào nhà thì thấy sự việc trước mắt khiến hắn muốn giết người
Thừa Hoành, cư nhiên đang ngồi trên sofa nhà hắn bấm tivi !
Hùng hổ bước vào giựt lại điều khiển đứng trước mặt cậu
-Xâm phạm gia cư bất hợp pháp, muốn tôi bắt cậu hả?
-Bác trai mở cửa đàng hoàng, à ông ấy ra ngoài đi uống với cảnh sát trưởng rồi
-Mẹ nó, cậu không có lí do ở đây
-Cưng à, em muốn vào phòng đến thế? Được, vậy không ở đây nữa
Thừa Hoành nắm lấy tay hắn một mực kéo vào trong
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...