Cảnh Sát Và Con Lang Mafia (đam Mỹ)
Sở cảnh sát
- Cái gì? – Dật Hy đập bàn.
- Bình tĩnh, chú cũng vừa nghe thôi – cảnh sát trưởng lau mồ hôi
- Chuyện gì đang diễn ra, đùa chắc chuyện này là con mẹ nó không thể.
- Dật Hy….sở cảnh sát không được nói năng bậy bạ
- Con mẹ nó, tôi có thể bình tĩnh được sao, tôi cư nhiên một phó cảnh sát đi bắt cướp lại đi làm bảo vệ, mệnh lệnh chó má gì.
- Đành vậy thôi, do cấp trên chỉ định cậu, cậu đâu làm một mình, với lại công việc cũng như bắt cướp thôi, bảo vệ cũng đánh kẻ xấu vậy.
- Một trời một vực khác nhau, chỉ định người khác đi.
- Dật Hy, tiền lương gấp 3 nha – ông cố thuyết phục hắn
- …..hả? thật chứ? Không đùa?
- Đùa cậu làm gì ,thật sự – ông khẳng định
Hay rồi lần này không những không đi bắt cướp mà làm bảo vệ, hắn đang rất sung sức sao không ai đề cử đi làm việc đại sự mà lại làm bảo vệ, bảo vệ cái quái gì chứ. Phi!!
Đúng là nhà giàu quyền thế, cả cảnh sát cũng bị điều đi làm bảo vệ, cái số con rệp của hắn chẳng lẽ không được thăng chức mà càng ngày càng thấy bèo nhèo đáng thương như vậy sao.
Tại sao không phải ai khác mà cứ nhất thiết là hắn chứ?
Vẫn còn rất nhiều người khác mà, công ty bảo vệ gì gì đó mọc lên như nấm tại sao nhất thiết phải là hắn?
***
Nếu không vì tiền lương kha khá thì hắn sẽ không có mặt tại đây !
Nhìn công ty cao mười mấy tầng, hắn ảo não bước vào. Dù không muốn nhưng hắn vẫn phải đi bởi lệnh của cấp trên .
Nghe nói tổng giám đốc chuyển công tác tới đây vừa nhận được thư hăm dọa của kẻ nào đó, và cũng vì sự an toàn nên báo cảnh sát và hắn oanh liệt lọt vào danh sách.
Dật Hy chửi rủa trong đầu, cùng đồng nghiệp và cảnh sát trưởng đi vào thang máy lên tầng cao nhất để gặp tổng giám đốc bàn việc.
Vì tổng giám đốc đang có cuộc họp. Bọn hắn được mời ngồi chờ ở trong phòng tổng giám đốc
Dật Hy uống trà rồi quan sát xung quanh hắn thấy đồ nơi đây toàn đồ quý, phòng ốc trang trí đơn giản cũng rất thoáng.
Sau đó một nhóm người tới, Mấy đồng nghiệp kia biết tổng giám đốc tới nên đứng dậy chào, còn hắn vẫn ung dung ngồi uống trà.
- Chào, thất lễ đã để mọi người chờ
Vừa nghe giọng nói, hắn nhìn lên thấy Thừa Phong đang cười
Hắn bất ngờ tới mức sặc nước, ho khụ khụ.
Thừa Phong nhìn hắn khẽ mỉm cười rồi ngồi xuống
- Tổng giám đốc Dương hôm nay tôi đưa người tới cho ngài, họ sẽ bảo đảm an toàn cho ngài – cảnh sát trưởng lên tiếng
- Tôi rất mong chờ – anh mỉm cười nhưng ánh mắt không rời Dật Hy, cứ như câu nói đó chỉ dành cho hắn.
Dật Hy không tin mọi thứ diễn ra trước mắt . Cái gì chứ, tên đạo đức giả này mà bị gửi thư hăm dọa ư? Có mà anh ta hăm dọa người khác thì có ( tg : à vâng điển hình như chú )
- Tôi đề cử người khác – Dật Hy lên tiếng
- Ý cậu là sao? – cảnh sát trưởng
- Tôi nghĩ mình không đủ khả năng đảm nhiệm trọng trách này, nên tìm người trẻ tuổi khác thì thích hợp hơn.
- Tôi nghĩ là thích hợp rồi – Thừa Phong cười
Dật Hy nhíu mày nhìn Thừa Phong, Thừa Phong vẫn bình thản như cũ.
- Tôi nghe nói ở khu vực này năng lực của Dật Hy rất được tin cậy, nếu cấp trên đã điều anh xuống đây hẳn là cũng rất tin cậy anh, không lẽ anh kháng lệnh? Với lại tiền lương chưa thỏa ý?
- Đúng đấy, Dật Hy cậu nên làm tốt nhiệm vụ lần này, lỡ đâu sau lần này cậu được thăng chức thì sao – cảnh sát trưởng động viên hắn
Mẹ nó tên này cố ý, Dật Hy nhìn anh đầy căm hận
- Được rồi, cứ như vậy đi, xin lỗi tôi có việc bận – nói xong anh xoay người đi ra ngoài
- Hừ…..- Dật Hy khoanh tay trước ngược
- Đi mau, theo thân chủ mau – cảnh sát trưởng
Bên dưới sảnh
- Hôm nay có cảnh sát tới à – Thừa Hoành đi vào thang máy
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...