Cảnh Sát Trưởng, Em Yêu Anh

Hôm sau,

Anh chuẩn bị tới bệnh viện thăm cô thì đột nhiên nhận được điện thoại từ Mạc Bằng. Anh dừng lại nghe điện thoại chạy ra xa phòng bệnh của cô để đề phòng vì không muốn cô phát hiện.

"Đã tìm được rồi sao?" - anh vội vàng hỏi.

"Vâng…nhưng đội trưởng người này…anh cũng biết" - đầu dây bên kia ấp úng trả lời.

"Ai?"

"Là…tiểu thư Ngô Gia Ngô Tuyết Lan, ở đoạn đường đó có camera quay được cảnh cô ta lái xe rời đi sau khi gây tai nạn và cởi bỏ khẩu trang nên tôi có thể chắc chắn người gây tai nạn rồi bỏ trốn chính là Ngô Tuyết Lan"

"Mau cử người tìm Ngô Tuyết Lan cho tôi, nhất định phải bắt được cô ta rồi đưa cô ta đến trước mặt tôi nhớ là đừng để Dịch Nhi biết chuyện"

"Vâng"

Anh cúp máy, tay nắm chặt lấy điện thoại miệng lẩm bẩm ánh mắt ánh lên tia lửa trông thật đáng sợ:

"Ngô…Tuyết…Lan, cô dám làm chuyện này với cô ấy sao?"

Sau khi nói chuyện điện thoại với Mạc Bằng anh lấy bình tĩnh trở lại rồi mới vào phòng bệnh của cô. Vừa mở cửa anh đã nhìn thấy cô đang nằm trên giường tay đặt nhẹ lên bụng gương mặt thoáng lên vẻ lo lắng.

"Dịch Nhi, sao em không nghỉ ngơi đi"

Cô quay sang nhìn anh:

"Anh đã tìm được người lái xe đó chưa? Hình như em biết cô ta thì phải…trông cô ta rất quen thuộc"

Anh ngồi xuống nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô:


"Chuyện đó cứ để anh lo, điều bây giờ em cần làm đó chính là nghỉ ngơi để tốt cho em và con của chúng ta"

"Uhm…em biết rồi"

Cô ngoan ngoãn nằm xuống và nhắm mắt lại. Anh thở dài, ngồi nhìn cô một lúc lâu rồi mới rời đi.

Cạch!

Tiếng đóng cửa vang lên cô mới từ từ mở mắt. Sắc mặt của cô dần dần chuyển biến. Cô ngồi dậy rời khỏi giường, mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đúng lúc đó có một cuộc điện thoại gọi tới:

"Tiểu thư, đã tìm được video rồi thưa tiểu thư"

"Gửi nó cho tôi đi"

"Vâng"

Sau khi cúp máy vài phút, một đoạn video ngắn được gửi đến cho cô. Không rõ thứ trong video là gì nhưng nghe được rất rõ tiếng xe ô tô va chạm. Cô dừng video lại ở đoạn nào đó căm phẫn nhìn vào màn hình, trên đó có hình ảnh mờ mờ của Ngô Tuyết Lan đã cởi bỏ khẩu trang và đang ngồi trong buồng lái xe.

"Thì ra là cô…Ngô Tuyết Lan"

[…]

Xe của Hoàng Mặc Dương tới cổng biệt thự Ngô Gia thì dừng lại, Ngô Tuyết Lan định mở cửa bước xuống thì chợt nhìn thấy một đám người mặc áo đen đứng ngoài cửa nhòm vào trong. Trong thâm tâm ả như chột dạ cảm giác đó là người của anh phái tới nên nơm nớp lo sợ. Thấy Ngô Tuyết Lan không xuống xe Hoàng Mặc Dương hỏi đểu:

"Sao thế? Còn vương vấn tôi à?"

Đám người mặc áo đen đó vẫn đứng bên ngoài, còn nghe rõ những lời bọn chúng nói:

"Hình như Ngô Tuyết Lan không có ở nhà chúng ta có nên báo cho thiếu gia biết không?"

"Đợi thêm một chút đi, chắc chắn cô ta sắp về rồi"

Ngô Tuyết Lan nuốt nước bọt sợ hãi núp sau cửa xe không dám bước xuống nữa. Hoàng Mặc Dương nhìn ra bên ngoài và dường như đã hiểu ra vấn đề nên đã lái xe nhích lên phía trước.

"Bọn họ là người của Lục Nam Thành phải không?"

"Tôi…tôi không biết"

"Hừ, Ngô Tuyết Lan, cô là kẻ đã lái xe khiến Tô Dịch Nhi sảy thai phải chứ?"

Ngô Tuyết Lan toát mồ hôi nhưng vẫn cố cãi:

"Không…không phải tôi"

Hoàng Mặc Dương liền bóp chặt lấy cằm của Ngô Tuyết Lan gằn giọng:

"Còn giả vờ giả vịt, nếu không phải cô làm thì tại sao phải sợ bọn người kia? Cô sợ Lục Nam Thành đã phát hiện ra cô có phải không?"

"Tôi…tôi…"

"Ngô Tuyết Lan, cô không thành thật chút nào…miệng nói muốn tôi bảo vệ cho cô nhưng lại giấu tôi chuyện này, thử hỏi tôi có nên bảo vệ cô nữa hay không?"


Ngô Tuyết Lan nghiến răng đáp trả:

"Tôi trao cho anh tất cả như vậy còn chưa đủ sao? Nếu anh không bảo vệ tôi, tôi sẽ kéo anh chết cùng"

"Hừm…tạm thời cô đừng về nhà. Tôi sẽ đưa cô về lại khách sạn nếu không muốn bị bắt thì ở yên đó, cứ tối tôi sẽ đến tìm cô"

Nói rồi hắn cho xe chạy, Ngô Tuyết Lan thoát khỏi đám người của anh cử tới trong chớp mắt.



Tại một góc tối trong khu ổ chuột,

Một gã đàn ông râu ria xồm xoàm ngồi trong bóng tối dường như chân đã bị thương nên băng bó khá nhiều. Từ bên ngoài, một tên đàn em bước vào nghiêm chỉnh cúi chào và nói:

"Lão đại, thiếu gia về rồi"

"Nó không bị thương ở đâu chứ?"

"Thiếu gia hoàn toàn không bị sao cả hình như cô gái lần trước ở chỗ chúng ta có tình cảm đặc biệt với thiếu gia cho nên mới không làm hại đến cậu ấy"

"Đưa nó đi nghỉ ngơi đi"

"Vâng"

Người đàn ông đó là Devil, hắn đang bị thương nên việc đi lại rất khó khăn, phải di chuyển căn cứ liên tục khiến hắn cũng chán ngấy cái cảnh trốn chui trốn lủi này rồi. Tên vừa nãy vừa rời đi thì có một tên khác chạy vào.

"Lão đại"

"Sao rồi, số hàng chúng ta cần đã có chưa?"

"Tôi đã liên lạc với bên ngoài, bọn họ nói những thứ chúng ta cần sẽ sớm được chuyển sang đây"

"Tốt lắm, lần này…không thể để kế hoạch trì hoãn thêm nữa"

Devil nắm chặt trong tay cuốn sổ miệng mỉm cười gian tà. Nghe thôi cũng biết bọn chúng định làm gì, đã có trong tay mật mã mở cửa và khởi động vũ khí hạt nhân thì sớm muộn gì bọn chúng cũng tấn công đại kho.


Sau lần trao đổi vừa rồi cảnh sát của chính phủ đã vào cuộc vì vậy sở cảnh sát Thiên Du nhàn hơn nhưng không có nghĩa là bỏ việc tìm kiếm tung tích tổ chức BlackWolf. Hàng ngày anh vẫn cho người đi tìm kiếm, mở rộng điều tra nhưng hầu như kết quả vẫn không tiến triển được chút nào.

Vài ngày sau,

Như thường lệ cô giúp anh thay đồ trong phòng, vừa nhìn đôi bàn tay khéo léo đang thắt cà vạt giúp mình anh vừa mỉm cười:

"Anh muốn nhanh chóng cưới em về làm vợ quá rồi"

"Tự nhiên hôm nay anh nói linh tinh cái gì vậy Lục Nam Thành"

Thắt cà vạt xong anh cũng chuẩn bị đi làm. Cô cũng định đi gặp Giản Phong nên tính chuẩn bị đi nhưng lại bị anh giữ lại.

"Em định đi đâu sao?"

"Giản Phong hẹn em cho nên em sẽ đi gặp anh ấy"

Anh chau mày có vẻ không vui cho lắm.

"Sao vậy? Đừng bảo anh vẫn còn ghen với anh ấy"

"Biết sao được, anh ta từng thích em mà"

"Thôi nào, xe tới đón anh rồi đấy, chúng ta xuống nhà thôi"

Sau khi anh lên xe rời đi thì cô cũng chuẩn bị ra ngoài. Cô xuống dưới tầng hầm lựa cho mình một khẩu súng tốt nhất rồi cất cẩn thận trong người. Cô lái moto một mạch đến trước biệt thự Ngô Gia, cô lấy lí do gặp Giản Phong chẳng qua là muốn qua mặt anh.

Lúc đầu cô lịch sự bấm chuông, hai tên vệ sĩ lóc cóc chạy ra vừa nhìn thấy cô đã vội vã đóng cổng dường như bọn chúng là người mà Hoàng Mặc Dương cử đến bảo vệ Ngô Tuyết Lan. Nhanh chóng cô giữ được cửa cổng nhưng sức của cô sao đấu lại được sức của hai tên kia, cửa cổng sắp bị đóng lại cô rút súng ra chĩa về bọn họ gằn giọng:

"Người tôi muốn gặp là tiểu thư của các người, nếu không muốn chết ngay tại đây thì mau gọi cô ta ra gặp tôi"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui