Cảnh Sát Trưởng, Em Yêu Anh
Lần này cô lại lấy nhầm ví của một cảnh sát trưởng, đúng là đang tự chui đầu vào lưới mà. Cô luống cuống không biết phải làm gì tiếp theo thì đột nhiên có một cánh tay giật lấy chiếc ví ở trên tay cô làm cô giật mình.
Cô quay người lại, hóa ra lại là anh, cô cứ tưởng anh đi rồi chứ.
"Gì đây? Thì ra cô chính là kẻ lấy cắp ví của tôi"
Anh nhếch mắt nhìn cô. Cô vội vàng xua xua tay phủ nhận lắc đầu liên tục.
"Không, không, không. Chiếc ví này là tôi…vô tình nhặt được không phải là lấy cắp"
"Thật sao?"
"Phải, anh nhìn tôi xem, tôi có thể nói dối sao?"
Trong bóng tối dù gương mặt cô có không rõ nhưng anh cũng thừa biết vết đỏ trên mặt là cô lấy thứ khác để bôi lên. Anh nhìn cô một lúc không chớp mắt, trời ơi đẹp trai thực sự. Tim cô đập thình thịch, vì anh không chớp mắt nên cô cũng không dám chớp mắt.
Anh đã phát hiện ra kế ngụy trang của cô liền đưa tay lên má cô quệt nhẹ vào vệt đỏ trên mặt. Anh đưa lên mũi ngửi thử bèn bật cười:
"Đúng là một cô gái ngốc nghếch, cô tưởng giả vờ bôi son lên mặt là sẽ qua mặt được tôi sao?"
"Tôi…"
Nói xong, không biết anh lấy từ đâu ra chiếc còng tay số 8 trắng bạc còng cả hai tay cô lại khiến cho cô chưa kịp phản ứng. Nhanh chóng, anh kéo cô đi như áp giải tội phạm.
"Này, anh cảnh sát, tôi đã nói là nhặt được không phải tôi ăn trộm mà"
Anh không nói gì cứ thế kéo cô đến gần xe cảnh sát. Anh đẩy cô vào trong không thương tiếc.
"Á"
"Về sở cảnh sát"
"Vâng"
Anh để cô ngồi ghế trước với Mạc Bằng, còn mình thì ngồi ở ghế sau rộng rãi hơn. Cô dùng hai tay đang bị còng liên tục đập vào cửa xe.
"Tôi chưa từng thấy một tên tội phạm nào dám dùng còng để đập cửa xe như cô, lại còn là ở trên xe cảnh sát nữa chứ"
Cô quay ngoắt xuống, khuôn mặt lấm lem liếc nhìn anh:
"Tôi không phải tội phạm, nếu kiện tôi có thể kiện các người vì tội bắt người vô pháp đấy"
"Vô pháp? Ở đây, ai là pháp?"
Cô cẩn thận tháo dây an toàn ở ghế trước rồi khúm núm nửa đứng nửa ngồi quay xuống tính xuống ghế dưới ngồi với anh. Cả Mạc Bằng và anh đều trố mắt nhìn cô tội phạm nghịch ngợm này.
"Này cô, như thế sẽ rất nguy hiểm" - Mạc Bằng - người dưới trướng của anh lên tiếng cảnh báo cô.
"Tôi muốn xuống đàm đạo với cảnh sát trưởng của mấy người một chút không được sao?"
Đang loay hoay không biết cách nào để xuống ghế dưới thì đột nhiên xe phanh gấp khiến cô ngã nhào vào lòng anh. Theo phản ứng anh đưa tay đỡ lấy cô.
Rầm.
Mạc Bằng giật mình quay lại nhìn thì vô cùng ngơ ngác bởi cảnh tượng anh bị cô đè lên người mà khuôn mặt không hề thích thú. Cô được chạm vào người anh thì cảm thấy thích nhưng anh lại ngược lại. Mạc Bằng quay lên che miệng cười rồi bình tĩnh nói:
"Xin lỗi đội trưởng chiếc xe phía trước đột ngột dừng lại nên tôi mới…"
"Cậu muốn lái tiếp hay muốn chết?"
"À…em lái tiếp đây thưa đội trưởng"
Cô cứ ngồi lì trong lòng anh, trời đất trên người anh có một mùi thơm khiến cô phát mê. Anh cúi xuống, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn cô gái đang ngồi trên đùi mình, giọng nói trầm nghe nổi hết cả da gà:
"Còn cô? Không mau cút khỏi người tôi"
Cô lập tức bật dậy nhào người sang ghế bên cạnh. Anh tiếp tục lườm cô, cô sợ quá nhích xa anh hơn, anh vẫn tiếp tục lườm nên cô đành phải ngồi dí sát vào cửa xe.
Sau khi thấy khoảng cách đã tuyệt đối anh mới ngưng lườm, lấy tay phủi quần áo. Hành động đó của anh khiến cô khinh thường:
"Tôi không có bẩn tới thế đâu ngài cảnh sát"
"Đối với tôi, tội phạm chính là những kẻ bẩn nhất"
"Anh…"
"Sao hả?"
Cô tính chửi anh nhưng thấy mình yếu thế nên đành nuốt cục tức đó vào miệng. Nhưng cái sức chịu đựng của cô không thể kìm nén mà tiếp tục phun ra những lời nói khiến anh khó chịu:
"Người đàng hoàng như cảnh sát mà lại bắt người vô cớ. Nếu là cảnh sát đàng hoàng thì đã không tự nhiên bắt một cô gái rồi đối xử với cô ấy như một tội phạm, mà họ sẽ điều tra kĩ càng để tìm ra sự thật…anh biết không anh…anh…"
Sau những lời nói ẩn dụ chửi rủa anh cô quay sang thì đột nhiên cảm thấy có một vật cứng đang dí sát vào đầu của mình.
Súng?
Mặt cô tái mét lại, ngồi co ro không dám hé thêm một lời nào. Anh cầm súng chĩa đầu cô, cảm thấy thích thú trước trạng thái bây giờ của cô.
"Cô có tin sự thật là khẩu súng này sẽ truyền vào đầu của cô một viên đạn không?"
Cô lắc đầu.
"Sao vừa nãy cô nói hùng hồn lắm mà"
"Tôi sai rồi"
Anh thực sự muốn cười bởi điệu bộ của cô lúc này rất hài hước nhưng vẫn phải giữ hình ảnh nên anh đành kiềm chế.
"Đội trưởng, chúng ta tới rồi" - Mạc Bằng dừng xe.
Anh bật công tắc, xe ô tô tự động mở khiến cô ngã nhào xuống đất.
"Á"
Anh cất khẩu súng đi, ngồi trên xe nhìn cô:
"Nhốt cô ta vào trong trại tạm giam"
"Vâng"
Mạc Bằng đỡ cô đứng dậy lôi vào trong sở cảnh sát.
"Này, này các người, thả tôi ra, thả tôi ra"
Nhanh chóng cô bị nhốt trong trại tạm giam của sở cảnh sát. Lúc này người của Thiên Du đã không còn ai trực nên cả đồn chỉ có mình cô và Mạc Bằng.
"Này cậu cảnh sát, có thể…thả tôi ra không?"
"Người mà đội trưởng tận tay bắt thì không thể thả dễ dàng. Nếu cô có cần gì thì chút nữa có người tới trực chỉ cần đứng đây hét to bọn họ sẽ giúp cô nếu cô cần gì. Chỉ là tạm giam nên cô sẽ được thả sớm thôi"
"Cái gì? Tạm giam? Tạm giam là giam tới bao giờ?"
"Cô cứ yên tâm đi. Ha…chưa bao giờ tôi thấy đội trưởng nương tay thế này bao giờ. Cô có gan lấy ví của anh ấy cũng có gan trêu tức anh ấy đúng là người phụ nữ có một không hai, thôi nhé, tôi về trước"
Sau khi Mạc Bằng rời khỏi thì xung quanh cô chỉ còn là một màu tối thui. Đồn cảnh sát mà chẳng có người gì cả, thật lạ. Cô ngồi phịch xuống sàn nhà tính nghĩ cách thoát thân mà nghĩ không ra.
"Chẳng lẽ bổn tiểu thư phải ngồi đây chờ đến ngày anh ta thả mình sao? Không được, phải nghĩ kế"
Ba bốn tiếng trôi qua, ngoài trời lúc này cũng đã tối. Cô ngủ lúc nào không biết nhờ một tiếng động lạ nên cô mới tỉnh dậy. Vừa tỉnh dậy, cô đột nhiên sờ xuống túi, hóa ra mình có đem theo điện thoại. Cô cố gắng rút điện thoại ra, nhưng khi lấy được điện thoại cô lại không biết làm gì tiếp theo.
"Gọi ai tới cứu đây. Chắc ngoài kia vẫn có mấy tên cảnh sát đang trực. Gọi cho ba thì không được…à, còn một người"
Cô hí hửng:
"Mình sẽ gọi cho Giản Phong"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...