Cảnh Sát Hình Sự La Phi

Buổi chiều chùa Khô Mộc hoàn toàn yên tĩnh, ánh mặt trời sáng lạn hình như không thể che phủ sự lo lắng trên bầu trời.
Ước chừng nửa giờ sau, Thuận Bình ngừng hô hấp, cho đến giây cuối cùng, ông vẫn duy trì tư thế ngồi thẳng vận công. Mặc dù trong lòng đã sớm tuyệt vọng, nhưng Thuận Bình sống chết gì cũng không bao giờ buông tha cái miêu tả ‘không nhìn thấy ác ma’, ông có tính quả quyết và bền bỉ khiến cho khi sinh mạng đi đến giây phút cuối cùng được La Phi cho chút cảm tình tốt.
Trải qua mấy giờ kiên trì, cuối cùng Thuận Bình vẫn thua trận. Bởi vì vị trí và địa vị ông ở trong chùa rất cao, Thuận Bình chết đưa tới sự khủng hoảng cho các hòa thượng trong chùa, mà ông đã kể qua truyền thuyết kia và ‘Ác ma’ cũng bởi vì cái chết của ông mà càng trở nên chân thật. Ở trong tưởng tượng của mọi người, ‘ác ma’ này hình như không hề có chút kiêng kỵ nào quan sát ngôi chùa lẻ loi trong núi, tìm kiếm người trở thành mục tiêu bị cắn nuốt.
Dưới tình huống này, vì khống chế cục diện, La Phi bảo tất cả mọi người trở về phòng ngủ của mình, không có nguyên nhân đặc biệt, không được tùy ý xuyên tạc hoặc đi ra ngoài. Chỉ thoáng chốc không khí chùa Khô Mộc đã trở nên yên tĩnh.
Sau khi xử lý xong tất cả, La Phi đi tới phòng ngủ của trụ trì Không Tĩnh. Anh ngồi ngay ngắn ở trước bàn, bàng hoàng nhìn thi thể của Thuận Bình và đống ‘Thảo dược không đầu’ kia, rơi vào trầm tư.

Không Tĩnh ngồi ở trên giường mình, vẻ mặt lo lắng, mấy lần muốn mở miệng, nhưng lại lo lắng quấy rầy La Phi đang suy nghĩ.
Hồi lâu sau, La Phi chọn ra một cây dáng dấp to mập nhất trong đám thực vật kia, cầm đến trước măt cẩn thận chu đáo quan sát. Mặc dù đã cách ly mười mấy tiếng rồi, nhưng thân cây vẫn chiếu ánh sáng xanh biếc, tiết ra một hơi thở quỷ dị, màu sắc thể hiện khả năng sống dạt dào.
“‘Thảo dược không đầu’ đến từ ‘Thung lũng chết’.” La Phi nhẹ nhàng lầm bầm lầu bầu, “Mày thật sự là được ác ma ‘mời đến’ sao?”
Lúc này Không Tĩnh ở một bên không nhịn được mở miệng: “Sở trưởng La, bây giờ vật này vẫn là đừng gặp mặt tốt hơn, Thuận Bình bị chết không minh bạch…”
La Phi nghe được ý ngầm trong lời nói của Không Tĩnh, hẳn việc Thuận Bình hù chết Thuận Đức chỉ là khúc nhạc đệm trong cả sự kiện. Nhưng ngay sau đó cái chết ly kỳ của Thuận Bình kết hợp với truyền thuyết kia, không thể không làm cho người ta liên tưởng: Bởi vì Thuận Bình tiếp xúc với những thứ ‘Thảo dược không đầu’ mới đưa tới ác ma trong ‘Thung lũng chết’.
La Phi buông thực vật trong tay xuống, nhìn Không Tĩnh một chút: “Nếu như thầy sợ, một chút nữa con giúp người cầm những thứ này trở lại phòng Không Vong, dù sao cũng đã chạm qua rồi.”
Không Tĩnh lo lắng cho là La Phi sinh ra tâm tình không vui, xê dịch thân thể, mặt ủ mày chau nói: “Sở trưởng La, người đừng trách miệng lưỡi tôi, hiện tại chuyện này quả thật có chút huyền diệu, rất khó nói rõ có tồn tại những nhân tố trong truyền thuyết hay không.” Ngừng lại một chút, ông nhìn La Phi, dùng giọng thử hỏi thăm: “Mới vừa rồi lúc ở trong phòng Thuận Bình, con có ngửi thấy mùi gì không?”
La Phi gật đầu một cái, anh biết Không Tĩnh đang nói cái gì. Khi Thuận Bình tắt thở, hai người bọn họ đều có đi kiểm tra hơi thở Thuận Bình. Cũng giống như thi thể của Không Vong, Hồ Tuấn Khải, trên người Thuận Bình có một mùi cổ quái nhàn nhạt. Xem ra lúc đó Không Tĩnh cũng chú ý đến điểm này.
“Vừa ngửi được mùi hương kia, thầy nhớ đến tình hình của hai mươi năm trước. Ngay lúc đó Không Vong giống như bị ác ma nhập vào, mà bây giờ, ác ma kia đã trở về rồi.” Ánh mắt Không Tĩnh léo sáng, trong lòng lộ ra sợ hãi.

“Ác ma hai mươi năm trước?” La Phi tiếp đề tài của Không Tĩnh, nhẹ nhàng sờ sờ cằm của mình, “Thế ở hai mươi năm trước làm sao chế phục được ác ma kia vậy?”
Không Tĩnh sửng sốt chốc lát, thì thào nói: “Có lẽ chỉ có sư phụ thầy mới biết, ác ma kia bị khống chế trong bức tranh, nhưng bây giờ lại bị phóng ra.”
Nói tới chỗ này, Không Tĩnh lắc đầu một cái, mặc dù trong lòng ông đã phỏng đoán được những thứ này, nhưng ông cũng cảm thấy loại chuyện này thật sự có chút ly kỳ.
La Phi trầm mặc không nói, anh buông ý nghĩ của mình xuống. Vốn y hệt như một mảnh sương mù dày đặc đủ loại bí mật, rốt cuộc xuất hiện một điểm sáng nho nhỏ, giống như nhìn thấy được tất cả hi vọng. Nhưng cái điểm sáng này lại bị một tầng sa mỏng bao quanh, lập lòe, mơ hồ bất định, làm cho người ta rất khó có thể nắm bắt.
Trong lúc bất chợt, Thuận Hòa hoảng hốt đẩy cửa đi ra, cắt đứng suy nghĩ của La Phi.
“Các người mau đến nhìn một chút…” Cậu hơi thở ra nói, “Thuận Huệ và mấy anh em đang lén lút muốn xuống núi.”

Không Tĩnh lập tức đứng lên: “Xuống núi? Tại sao?”
“Bọn họ nói… bọn họ nói không thể ở trong chùa chờ chết.” Tiểu hòa thượng vừa nói, vừa có chút sợ hãi liếc nhìn La Phi một cái.
La Phi nhíu mày: “Hiện tại bọn họ ở đâu vậy?”
“Đã đi đến sân sau rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui