Cảnh Sát Hình Sự La Phi

“Người đàn ông kia... làm cái gì?”
Chu Bình ngoài miệng hỏi, trong lòng đã mơ hồ dự cảm đến chuyện kế tiếp có thể xảy ra.
Chu Tú Anh yếu ớt trả lời: “Qua hồi lâu, ông chồng tôi trở vào trong nhà. Cả người toàn là đất, nhưng người như khúc gỗ vô hồn, hai mắt sững sờ nhìn chằm chằm tôi. Tôi bị ông ấy nhìn trong lòng có chút sợ hãi, vội vàng hỏi ông ấy. Hỏi liên tục rất nhiều tiếng, lúc này ông ta mới phục hồi tinh thần lại một chút, nói: “Anh đã chôn người đàn ông kia.”
“Ý của dì là, chôn sống người sao?”
Chu Tú Anh gật đầu một cái, khổ sở nhắm mắt lại, nếp nhăn đầy mặt nói là trong lòng bà lo lắng và đau khổ. Sau khi trầm mặc trong chốc lát, bà ‘haiz’ thở một tiếng, thì thào nói ra: “Người đàn ông kia sống không được, cho dù tôi có cứu ông ta lên, ông ta cũng sống không nổi. Nếu như người chết ở trong nhà của chúng tôi, vậy thì không nói được... Chúng tôi phải giao phó thế nào với vợ con ông ta? Nhưng đem người đi chôn sống, làm bậy, làm bậy... chồng tôi nhất thời bối rối, mới có thể làm ra chuyện trời phạt như vậy...”

Chu Tú Anh vừa nói những lời này, vừa mở to đôi mắt nhìn Chu Bình. Qua nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên bà nói ra bí mật đã che giấu hơn nửa đời người, hiện tại cũng không muốn giải thích cái gì cả. Bà chỉ hi vọng người khác có thể cảm nhận được tình cảnh khó khăn của bọn họ lúc ấy, nói vài lời trấn an, như vậy cái áy náy đeo sau lưng trong một thời gian dài cũng có thể bỏ xuống.
Nhưng Chu Bình có vẻ không để ý đến mấy lời nói này, anh vuốt ót, tựa hồ đang suy tư cái gì đó, sau đó anh hỏi một câu: “Dì chắc chắn chồng của dì tự tay đem Ngô Kiện Phi đi chôn sống rồi sao? Ý của cháu là, dì có tận mắt thấy qua quá trình đó hay không?”
Chu Tú Anh bị hỏi đến sững sờ, mê muội nhìn Chu Bình một cái, nói: “Tôi chỉ thấy hố bị lắp xong. Không phải là chồng của tôi thì còn có thể là người nào khác? Chồng của tôi còn nói cho tôi biết, ông ấy lấy xẻng nâng bầu đất, đầu tiên là tạt vào mặt người đàn ông kia. Người đàn ông kia che mặt lại, cơ thể ông ta không nhúc nhích được, chỉ có thể nháy mắt. Nháy mắt làm cho đất lật ra khỏi da đầu, một đôi mắt từ trong bùn lộ ra, nhìn chằm chằm chồng của tôi. Người đàn ông kia khiến cho toàn thân ông sợ hãi, nhưng lại nổi điên mà lấp đất đầy hố, cho đến khi người đàn ông kia bị chôn hoàn toàn trong đất... Sau đó chồng tôi có nửa năm bị mất ngủ, luôn cảm thấy cặp mắt kia vẫn còn dõi theo ông...”
“Vậy thì phải nói, dì không có tận mắt nhìn thấy Ngô Kiện Phi tử vong? Có khả năng xuất hiện tình huống như thế này: Hoàng Đức Minh còn trong cơn hoảng loạn khi lấp hố không có chặt, mà vết thương trong cơ thể Ngô Kiện Phi cũng không có nghiêm trọng như các người nghĩ. Sau đó ông ấy leo ra ngoài hố, mà các người vẫn không biết.”
Chu Tú Anh mờ mịt lắc đầu: “Vậy làm sao có thể? Cát trên mặt đất nhiều như vậy, ông ấy có thể bò ra ngoài được sao? Trừ phi ông ta biến thành quỷ.”
“Cái chỗ lấp hố chính xác ban đầu, bây giờ dì có thể tìm ra được không?”
“Có thể tìm được. Hằng năm vào ngày giỗ, tôi đều đến chỗ đó dâng hương, hy vọng có thể giảm bớt tội lỗi của chúng tôi. Nhưng nhiều năm qua, báo ứng lớn nhất, rốt cuộc vẫn không thể nào tránh thoát.”
Chu Bình “ừ” một tiếng, đứng lên khỏi ghế: “Vậy dì hãy đến hiện trường với con đi, chỉ ra và xác nhận địa điểm.”

Trước khi đến hiện trường, trước tiên Chu Bình đến phòng làm việc của thôn trưởng gọi điện thoại cho cục công an thành phố, thông báo có một cái án cũ ngoài ý muốn, đồng thời đề nghị để nhân viên phòng khám nghiệm tử thi đến giúp đỡ. Cùng lúc đó, trưởng thôn Lưu thông qua loa lớn triệu tập bốn người thanh niên thân thể cường tráng, cùng với cuốc xẻng, chuẩn bị đào hố tìm kiếm hài cốt.
Sau khi tất cả đã được chuẩn bị xong, Chu Bình mang theo những người thanh niên kia đi về phía nhà Chu Tú Anh ở cạnh khe núi, trưởng thôn Lưu thì ở lại tại phòng làm việc chờ nhân viên của cục công an tới trợ giúp.
Nửa giờ sau, Chu Bình và nhóm người kia đã đến nơi. Lúc này cách khe núi có chừng 20 mẫu đất lớn nhỏ, có bốn gia đình đang ở. Nhà của Chu Tú Anh nằm ở góc Bắc khe núi, người hàng xóm gần nhất cũng cách xa nhau ước chừng 30 mét.
“Chính là chỗ này.” Chu Tú Anh đi tới sau nhà hơn 10 mét, chỉ vào mặt đất dưới chân nói.
Chu Bình quan sát địa hình một cái. Nơi Chu Tú Anh chỉ vô cùng gần rừng núi, hơn nữa tách biệt khỏi những hộ gia đình khác, ở chỗ này đào hố săn là thích hợp nhất, người bình thường sẽ không chạy đến nơi đây được.

Nhưng tại sao Ngô Kiện Phi lại lựa chọn đi về phía này? Chu Bình suy tư, có lẽ nên giải thích là Ngô Kiện Phi không muốn bị phát hiện lặng lẽ rời khỏi cái nơi này sẽ tương đối hợp lý hơn một chút.
“Bắt đầu đào thôi.” Chu Bình ra lệnh một tiếng, những người thanh niên kia vung cuốc sắt lên trên mặt đất mùa Đông cứng ngắc.
Mặc dù mới vừa có tuyết rơi, nhưng tình hình đóng băng trên đất không quá nghiêm trọng. Sau khi đào xong đóng băng có độ sâu 10 centimet lên, phía dưới là rất nhiều đất xốp, mấy tên thanh niên kia cũng rất cố gắng, thúc đẩy tốc độ đào không tính là quá chậm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui