Trong lúc này, việc hai vụ án mạng xảy ra trong chùa bắt đầu tràn ngập, những thứ được đồn đãi bao gồm ‘Quỷ không đầu’ và ‘Bức tranh tức giận’, các tình tiết kinh khủng bắt đầu bao trùm. Mặc dù nhìn từ bên ngoài tất cả đều rất bình tĩnh, nhưng từ ánh mắt khác thường của một vài hòa thượng, La Phi nhạy bén cảm thấy có một loại cảm xúc kinh sợ đang nảy sinh trong phạm vi lớn.
Không Tĩnh cũng cảm nhận được sự tồn tại của tâm tình này, ông đăm chiêu ủ dột coi chừng La Phi, hình như đem đối phương trở thành tia hi vọng duy nhất của mình. Lúc này ở trong chùa, một người khác nữa có thể giữ được tỉnh táo cũng chính là Thuận Bình, ông quyết định cấm đoán các hòa thượng trong chùa thảo luận những vấn đề có liên quan đến vụ án. Hành động này có tác dụng nhất định trong việc khống chế khủng hoảng tâm lý.
Mọi người cứ trong trạng thái như vậy, sắc trời dần dần tối xuống, La Phi nghênh đón đêm thứ nhất ở trên núi.
Đêm xuống, bông tuyết vẫn bay đầy trời, không có xu hướng nhỏ lại.
Nếu như ngày mai trước hừng đông mà tuyết dừng lại, liền có thể tổ chức cho công nhân khơi thông đường lên núi bị tuyết che đi. Cho dù phán đoán theo tình hình lạc quan nhất, có khả năng đội ngũ giúp đỡ hai ngày sau mới tới. La Phi mơ hồ có loại dự cảm bất an, trong hai ngày này, không biết lại xảy ra tiếp những chuyện gì?
Khi La Phi chuẩn bị bắt liên lạc với Chu Bình thêm một lần nữa thì xuất hiện một tình huống vô cùng tệ hại: Bộ đàm của anh hết điện. La Phi cảm thấy vô cùng nổi cáu, ý nghĩa của nó là từ đây trên núi và dưới núi hoàn toàn mất liên lạc, Chu Bình ra ngoài điều tra, công việc cho người lên núi giúp đỡ trước kia cũng không còn bất cứ ý nghĩa gì. La Phi thật sự ảo não vì không có mang theo dụng cụ sạc bộ đàm, nhưng lúc đó anh làm thế nào lại nghĩ đến mình sẽ một mình lẻ loi ở trong chùa đây?
Ban đêm trong núi sâu cực kỳ yên tĩnh. Lúc mười giờ đêm, các hòa thượng rối rít trở về phòng đi ngủ, La Phi đã có một đêm không ngủ, lại trải qua một sáng sớm vất vả leo núi, mệt mỏi từ lâu.
Ở sân sau chùa Khô Mộc đều là nhà ở tập thể của các hòa thượng, trừ Không Tĩnh, Thuận Bình và Không Vong đã chết là có phòng riêng, các hòa thượng còn lại đều là hai người một phòng. Trừ lần đó ra, sân trước còn có hai gian phòng khách. Phòng đầu tiên phía Đông hiện đang là nơi đặt thi thể của Hồ Tuấn Khải, La Phi ở lại tại căn phòng phía Tây.
Thuận Bình để cho Thuận Hòa ở cùng với La Phi, tùy thời nghe theo phân phó. La Phi tương đối hài lòng với sự an bài này, tránh khỏi một mình trong sân cùng với người chết, bao nhiêu cái này đủ để cho trong lòng anh có chút kỳ quặc, mặc dù anh cũng không hề sợ gì cả.
La Phi ngồi xuống giường phía Tây, vừa mới chuẩn bị cởi quần áo ra nghỉ ngơi, Thuận Hòa nhìn anh, do dự nói: “Sở trưởng La... chúng ta có thể đổi giường không?”
“Đổi giường?” La Phi nhìn xung quanh căn phòng không lớn không nhỏ này, anh đưa mắt nhìn hai cái giường ở trong phòng bây giờ không có gì khác biệt.
“Cái giường của cháu.... Dựa vào phòng phía Đông.”
“À.” La Phi hiểu ra, giường phía Đông cách thi thể của Hồ Tuấn Khải chỉ một vách tường, khó trách Thuận Hòa sẽ cố kỵ.
“Cháu ngủ bên này đi.” La Phi ngoắc ngoắc tay, “Để cho cháu đến đây theo chú, cũng đúng là uất ức cho cháu rồi.”
“Không sao đâu.” Thuận Hòa và La Phi đổi giường xong, có chút ngượng ngùng cười cười, “Thuận Đức mới gọi là xui xẻo!”
“Tại sao?” La Phi không hiểu nhìn Thuận Hòa.
“Trước kia đều là cháu và hai người bọn họ ở cùng một phòng. Hiện tại cậu ta chỉ có thể ở một mình, sư thầy Không Vong ở cạnh phòng của chúng cháu. Chú nghĩ, thi thể treo sát vách như vậy kinh khủng thế nào, trong lòng cậu ấy có thể xác thực được sao?”
La Phi gật đầu một cái, quả thật, chỉ sợ tên hòa thượng nhát gan phải vượt qua một đêm gian nan rồi.
Lúc này, ai cũng không ý thức được, Thuận Đức đang đứng ở trong một tình thế nguy hiểm và đáng sợ như thế nào.
Mọi âm thanh đều yên tĩnh, hình như tất cả mọi người đều đã đắm chìm trong giấc mộng.
Đột nhiên, một tiếng thét chói tai phá vỡ màn đêm, tiếng thét mang theo rất nhiều sợi hãi, từ lớn rồi nhỏ dần.
La Phi đang ngủ say bừng tỉnh, cơ thể vọt ngồi dậy, nghiêng tai lắng nghe, tiếng thét thê lương vẫn quấn quanh trong lòng núi, nhắc nhở anh đó không phải là ảo giác trong mộng.
“Lại xảy ra chuyện!” La Phi mở đèn lên, liếc nhìn đồng hồ bên gối, bây giờ là 2 giờ 25 phút sáng.
Thuận Hòa cũng tỉnh dậy, âm thanh của cậu hơi run run, “Là từ... sân sau truyền tới.”
La Phi dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo chỉnh tề, ra cửa đi về phía sân sau. Lúc này hình như tuyết đã nhỏ hơn chút, nhưng trong trời đất vẫn tràn ngập sắc trắng.
Lúc La Phi đi tới sân sau, nơi này có không ít đèn phòng ở sáng lên. Có vài hòa thượng hành động nhanh lẹ mở cửa phòng ra đi vào trong sân, khi bọn họ nhìn đến nơi mới vừa phát ra tiếng thét kia thì tất cả đều bị sợ đến ngẩn người tại chỗ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...