“Căn nhà nhỏ kia hình dạng thế nào?” Anh hỏi.
“Điều kiện vô cùng đơn sơ, thậm chí ngay cả điện cũng không có, chúng tôi dựa vào hướng dẫn của Thuận Đức lấy đèn dầu soi sáng. Trong nhà chỉ có duy nhất một chiếc giường đơn đầy bụi bậm, xem ra đã lâu không có ai tới căn phòng này rồi.”
“Nói đúng là trước khi các anh đi vào, căn nhà này vẫn trống không?”
“Chắc là vậy. Trước khi vào trong nhà, Thuận Đức chợt thần thần bí bí nói cho chúng tôi biết một chuyện.” Nói tới chỗ này, âm lượng giọng nói của Trương Bân thấp xuống, hơn nữa hơi run rẩy.
“Chuyện gì?” Chu Bình lo lắng đưa thân thể đến bên cạnh Trương Bân, ý anh biết là đối phương sắp nói đến chỗ mấu chốt.
“Cậu ta nói… cậu ta nói cậu ta gặp qua một con quỷ trong ngôi nhà này, hơn nữa còn là một con quỷ không đầu.”
Mặc dù trong lòng đã có chuẩn bị sẵn, nhưng Chu Bình vẫn không nhịn được nhíu mày một cái, “Quỷ không đầu” – cách nói để cho anh thật sự cảm thấy có chút hoang đường.
Hình như Trương Bân đã sớm dự liệu được Chu Bình sẽ có phản ứng như thế này. Anh hít một hơi thật sâu, khống chế được cảm xúc càng ngày càng lo lắng của mình, sau đó tiếp tục nói: “Lúc tôi nghe lời Thuận Đức nói, cũng có dáng vẻ như cậu hiện tại, không tin tưởng chút nào. Ngay sau đó Thuận Đức lại nói cho chúng tôi một chuyện khác. Cậu ta nói trong căn phòng này có một bức tranh tên 'Bức tranh tức giận', hễ là người nào xem qua cũng đều sẽ chọc cho quỷ nhập vào người, gặp vận rủi.”
Chu Bình “suỵt” khẽ cười một tiếng, lắc đầu nhạo báng và nói: “Cái tên Thuận Đức này thật đúng là một tên lắm mồm.”
Trương Bân nhìn Chu Bình một chút: “Lúc ấy chúng tôi cũng cười với cậu ta một tiếng như thế này. Nhưng nếu cậu cũng gặp chuyện xảy ra như chúng tôi, cậu sẽ không thể cười nổi đâu.”
Chu Bình ý thức được mình có chút thất lễ, lúng túng sờ sờ cái cằm, sau đó lại bày ra dáng vẻ nghiêm túc lắng nghe.
Trương Bân uống một ngụm nước, dừng lại chốc lát, tiếp tục nói: “Sau khi Thuận Đức trở về chùa mang thêm chăn đệm đến cho chúng tôi, chúng tôi thì ở lại dọn dẹp căn nhà đơn sơ. Trong quá trình dọn dẹp nơi đó, chúng tôi phát hiện ở dưới giường có một cái rương, trong rương ngăn nắp chất đầy những bức tranh cũ. Tranh vẽ là thứ làm chúng tôi cảm thấy hứng thú nhất, cho nên chúng tôi gần như không chút suy nghĩ, lập tức mở ra quan sát mấy bức tranh bên trong. Ai ngờ cứ thế mở không ngừng tay lại được, các bức vẽ trong rương gần như đều là tinh phẩm nghệ thuật. Trong ba người chúng tôi tài vẽ tranh của Hồ Tuấn Khải có thành tựu cao nhất, cũng rất nổi tiếng ở trong nước, nhưng khi cậu ta thấy những bức tranh này, cũng mặc cảm.”
“Hả? Vậy những bức tranh đó do ai vẽ vậy?”
“Từ trên lạc khoản nhìn ra, những bức tranh này đều sáng tác từ những năm 70, tác giả tự xưng ‘Hòa thượng Không Vong’.” Trương Bân trả lời vấn đề của Chu Bình, tiếp đó kể lại những gì mà mình nhớ ra: “Chúng tôi cứ ở dưới ngọn đèn dầu mờ tối, thưởng thức một vài bức tranh, bất tri bất giác những bức tranh kia đều bị chúng tôi xem gần hết. Đang lúc này, chúng tôi phát hiện một đồ vật dưới đáy rương, vật kia làm cho người ta thất kinh. ”
“Là cái gì?”
“Là một hộp tranh vẽ cũ nát, trên hộp tranh có dán giấy niêm phong, phía trên dùng mực đỏ viết: ‘Bức tranh tức giận' - Chính Phong niêm phong ngày 2 tháng 5 năm 72’.” Trên mặt Trương Bân hiện ra một cỗ sợ hãi không đè nén được, hình như là sợ sẽ kinh động cái gì đó.
Chu Bình ngạc nhiên đi về phía trước dò xét thân thể: “Nói như vậy thật vẫn có ‘Bức tranh tức giận’ sao? Các người mở ra nhìn?”
Trương Bân lắc đầu một cái: “Tạm thời không có. Ngược lại hai người bọn họ muốn nhìn, nhưng mà tôi lại phản đối – chuyện này dù sao cũng hơi không chính đáng. Lúc đang tranh chấp chưa xong, Thuận Đức ôm chăn đệm trở lại, chúng tôi vội vàng đem cái hộp tranh vẽ kia giấu kỹ trong rương. Mặc kệ như thế nào, phía trên đã dán giấy niêm phong, tất nhiên là không tiện để cho người ngoài nhìn thấy.”
Chu Bình “ừ” một tiếng, dùng ánh mắt ý bảo Trương Bân tiếp tục nói đi.
“Thuận Đức biết chúng tôi phát hiện ra cái rương tranh vẽ đó, ngược lại không có vẻ kỳ quái đặc biệt. Chúng tôi hỏi cậu ta sau đó mới biết, trước kia căn nhà nhỏ này chính là của người đề tên trên lạc khoản: ‘Hòa thượng Không Vong’, Không Vong yêu vẽ tranh là chuyện toàn chùa đều biết. Cho đến mười năm trước, ông mới chuyển từ nhà nhỏ vào trong chùa, chuyên tâm Tu thiền.”
“Khi đó chúng tôi bội phục sát đất cái người tên Không Vong này, lập tức nói muốn lên thăm viếng. Nhưng Thuận Đức lại nói cho tôi biết, bắt đầu từ nửa tháng trước Hòa thượng Không Vong đã đóng cửa tu thiền, ai cũng không được gặp ông, đến thức ăn cũng đặc biệt để cho người ta đưa đến cửa phòng ông.”
“Chúng tôi vừa kinh ngạc lại vừa thất vọng. Nhưng trong lòng Hồ Tuấn Khải còn chưa chết đi, lấy một tờ danh thiếp của mình ra, bảo Thuận Đức đưa cho Hòa thượng Không Vong. Cậu ta hi vọng ông từng nghe đến tên cậu ta, có thể phá lệ gặp mặt một lần.”
“Sau khi Thuận Đức đi, chúng tôi sửa sang lại chăn đệm trên giường xong. Bởi vì thể trạng tôi tương đối kém, Trần Kiện và Hồ Tuấn Khải chăm sóc tôi, để cho tôi ngủ ở trên giường, bọn họ cùng nhau ngã lưng xuống đất nghỉ ngơi, tôi cũng không có từ chối. Chẳng qua là sau khi tôi nằm xuống giường, bọn họ không ngủ ngay lập tức, mà thương lượng muốn mở bức ‘Bức tranh tức giận’ kia.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...