Thời điểm Tần Tiểu Mặc và Diệp Tử đang ăn cơm thì Tiêu Nhuận đến, Diệp Tử là người ra mở cửa.
"Anh!" Tần Tiểu Mặc vừa nhìn thấy Tiêu Nhuận, lập tức để chén xuống, đứng lên.
"Haizz, tiếp tục ăn đi." Tiêu Nhuận cười cười, nói với cả hai.
"Anh ăn chưa? Em lấy chén cho anh." Tần Tiểu Mặc xoay người đi về phòng bếp.
"Anh mới vừa ăn ở nhà."
"Vậy ráng ăn thêm chút nha, đồ ăn em làm đó." Tần Tiểu Mặc cầm chén đi ra, đặt trước mặt Tiêu Nhuận.
"Được, nếm thử tay nghề của em vậy, đã lâu chưa ăn." Tiêu Nhuận cũng không câu nệ các nàng, cầm đũa gắp một ít đồ ăn.
"Uh, không tồi, vài năm nay tay nghề rất có tiến bộ." Tiêu Nhuận khích lệ.
"Anh... em nghĩ anh giận em..." Tần Tiểu Mặc dịch sang bên cạnh Tiêu Nhuận, ôm cánh tay hắn, uỷ khuất nói.
"Không thể nào, hai ngày này anh cũng nghiêm túc suy nghĩ, là do lòng anh còn rối, không phải lỗi hai người. Hiện giờ anh đã thông suốt. Hai người cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi, anh chúc phúc cả hai." Tiêu Nhuận buông chén, vỗ vỗ bàn tay Tần Tiểu Mặc.
"Cảm ơn anh, anh là tốt nhất!" Tần Tiểu Mặc vui vẻ cười mị mắt, sau đó hôn lên má Tiêu Nhuận một cái. Tiêu Nhuận dùng dư quang nhìn thấy nét mặt tươi cười của Diệp Tử có hơi cứng lại khi Tiểu Mặc hôn mình.
"Uh, về sau hiểu chuyện chút. Đừng tùy hứng, có ý tứ hơn để chị Diệp cưng chiều em a." Tiêu Nhuận chân thành nói.
"Chị Diệp nguyện ý." Tần Tiểu Mặc ngượng ngùng cười cười.
"Tiểu Mặc cũng không thế nào tùy hứng, chỉ là ngẫu nhiên làm nũng, còn ngốc nữa." Diệp Tử cũng không biết là nói giúp Tần Tiểu Mặc hay là đang tổn hại nàng.
"Em ấy chính là từ nhỏ bị tôi làm hư."
"Anh..." Tần Tiểu Mặc tựa vào cánh tay Tiêu Nhuận, cảm thấy đặc biệt an tâm. Thật tốt, nàng giữ được tình cảm anh em.
"Em đó, haizzz... Mị lực còn lớn hơn anh." Tiêu Nhuận sờ sờ tóc Tần Tiểu Mặc.
"Chứ sao" Tần Tiểu Mặc còn rất kiêu ngạo mà ngẩng đầu.
"Anh... Mẹ bên đó... Thế nào rồi?" Tần Tiểu Mặc nhớ tới bà Tần, trong lòng có chút bất an. Hiện giờ người nhà chỉ còn mẹ nàng là không đồng ý, khổ nỗi mẹ chính là nhân vật chủ chốt nhất.
"Mẹ vẫn không đồng ý, thoạt nhìn thật kiên định." Tiêu Nhuận nhíu mày, em gái chọn con đường này quá gian khổ.
"..." Tần Tiểu Mặc không biết nên nói cái gì, thương tâm tựa vào người Tiêu Nhuận, không có ba mẹ chúc phúc thì vẫn có cảm giác tình yêu chưa trọn vẹn.
"Loại sự tình này cũng không phải một ngày hai ngày là tốt lên, mẹ sẽ vẫn không để ý tới em, từ từ mới được. Haizz... Anh cố bên mẹ thêm hai ngày nữa, nếu mẹ không có chuyện gì thì anh cũng cần phải về lại Anh, bên kia còn rất nhiều việc." Tiêu Nhuận an ủi.
"Tốt quá, hai ngày này anh giúp em khuyên mẹ đi."
"Uh."
"Thương thế của em tốt hơn chưa?" Tiêu Nhuận nhìn vị trí miệng vết thương của Tần Tiểu Mặc, lên tiếng hỏi.
"Mau tốt lắm, đã kết vảy." Tần Tiểu Mặc cười tủm tỉm nói.
"Vậy là tốt rồi, đừng đụng đến nó nữa a, cử động của em mạnh như vậy, xuống lầu cũng nên cẩn thận hơn, rủi ngã xuống đụng miệng vết thương có thể làm em đau đến chết đó." Tiêu Nhuận dặn dò.
"Em biết rồi mà, hai ngày nay xuống lầu chị Diệp đều vịn em, sợ em té." Tần Tiểu Mặc khoát tay, mấy ngày nay chị Diệp che chở nàng cứ như che chở búp bê, lên lầu thì đi theo sau nàng để đỡ, xuống lầu thì bên cạnh lôi kéo tay nàng.
"Đây còn không phải là muốn tốt cho em sao, còn coi thường nữa hả." Tiêu Nhuận liếc nhìn em gái nhà mình, đứng lên tính rời đi.
"Nhanh như vậy đi rồi sao?" Tần Tiểu Mặc cũng đứng lên, kéo tay áo Tiêu Nhuận, có chút không muốn để anh trai đi.
"Đi sao?" Diệp Tử hỏi.
"Uh, tôi đi về trước. Mẹ còn ở nhà chờ mà, biết tôi lại đây có lẽ sẽ không mấy vui vẻ."
"Tốt, vậy anh trở về đi, có rảnh gọi điện thoại cho em." Tần Tiểu Mặc tiễn Tiêu Nhuận ra cửa.
"Uh, hai người nhớ bảo trọng."
"Cảm ơn." Trước khi Tiêu Nhuận đi, Diệp Tử trịnh trọng nói lời cảm ơn với Tiêu Nhuận, Tiêu Nhuận thì không nói gì, chỉ mỉm cười với Diệp Tử.
Tiễn Tiêu Nhuận xong, Tần Tiểu Mặc đứng ở cửa nói chuyện với Diệp Tử vài câu, đang định đóng cửa lại, liền nghe được có người kêu tên mình. "Fuck*." Tần Tiểu Mặc nghe thanh âm đó, khó có khi chửi bậy một câu. < * từ gốc là Kháo ~ một từ chửi bậy của dân Tàu, giống như Fuck or đệch:! >
Diệp Tử có chút kinh ngạc, Tần Tiểu Mặc cư nhiên cũng sẽ chửi bậy. Phương diện này Diệp Tử còn chưa thấy ở Tiểu Mặc, hoặc là nói trước mặt chị Diệp, Tiểu Mặc nhỏ bé vẫn luôn giữ bộ dáng thật biết điều, làm cho Diệp Tử cũng chưa hiểu biết được mặt khác trong con người này.
Tần Tiểu Mặc đương nhiên sẽ nói tục, mỗi ngày đi theo một đống đại lão gia cùng nhau phá án, làm sao có thể sẽ không bậy, gặp vụ nào không hài lòng, thì cũng nên có phương thức mà phát tiết.
"Đây là..." Diệp Tử nhìn qua hướng phát ra thanh âm. Có chút kinh ngạc phát hiện người tới đây cư nhiên là người cha không có trách nhiệm của Tần Tiểu Mặc, trách không được nàng như vậy.
"Tiểu Mặc! Đừng đóng cửa, là ba ba..." Ông Tần đi lên giữ chặt Tần Tiểu Mặc.
Tần Tiểu Mặc cau mày, bọn họ đến gần, Tần Tiểu Mặc mới phát hiện, theo sau ông Tần còn có một người, thoạt nhìn cũng không lớn hơn nàng bao nhiêu.
"Chúng ta đi vào rồi nói." Diệp Tử thấy cục diện giằng co, vội vàng đi tới nói.
Diệp Tử vừa dứt lời, Tần Tiểu Mặc càng nhăn mày chặt hơn, Diệp Tử biết Tần Tiểu Mặc không vui lòng, nhưng cũng không thể để người ta đứng ngoài cửa, vì thế liền kéo góc áo Tiểu Mặc không cho nàng nói chuyện.
Diệp Tử cho ông Tần và chàng trai trẻ kia vào nhà, rót nước cho họ, sau đó ngồi xuống cạnh Tần Tiểu Mặc.
"Cảm ơn." Ông Tần khách sáo nói cảm ơn, chàng trai kia cũng hướng Diệp Tử gật đầu.
"Có chuyện gì." Tần Tiểu Mặc hỏi thẳng.
"Tiểu Mặc a, đây là anh của con... Cái này..."
"Anh của tôi vừa đi, tôi chỉ có một người anh." Tần Tiểu Mặc đánh gãy lời ông Tần, khoé miệng cười lạnh. Nàng còn tưởng là ai, thì ra là con trai của ông ta và người đàn bà kia.
"Tiểu Mặc, con đừng như vậy..."
"Tôi thế nào?" Tần Tiểu Mặc cười lạnh một tiếng hỏi ngược lại.
"Hì" Lúc này, một tiếng cười đột ngột làm cho Tần Tiểu Mặc nhìn về phía người anh cùng cha khác mẹ của mình.
"Anh cười cái gì." Tần Tiểu Mặc phẫn hận hỏi.
"Không có gì, em rất đáng yêu." Tiêu Quyến hắng giọng, cười nói.
"Mắc mớ gì tới anh." Tần Tiểu Mặc tức giận trả lời một câu.
Diệp Tử nhíu mày, người này nhìn qua cũng không phải dạng người thành thật, giang hồ rất thâm, nhưng giờ còn chưa rõ là bạn hay là thù.
"Tiểu Mặc, ta cũng không có ý gì, chỉ muốn tới thăm con một chút, vừa lúc A Quyến tan tầm nghe thấy ta muốn tới tìm con nên muốn đi theo xem qua, ta..."
"A, xem qua? Có thể đi được rồi đó." Lời này rõ là ý tứ tiễn khách. Ông Tần làm sao nghe không hiểu, nhưng ông thật sự không cam lòng rời đi nhanh vậy.
"Ta nghe nói con bị thương? Tổn thương chỗ nào? Đau không?" Ông Tần hỏi.
"Ôi chao, lúc bị thương sắp chết sao không thấy ông, hiện giờ vết thương đã muốn lành tốt lắm thì ông lại tới, quý hoá quá." Tần Tiểu Mặc vừa dứt lời, Diệp Tử cấu Tiểu Mặc một cái phía dưới, cái gì gọi là bị thương sắp chết chứ.
Diệp Tử tuy rằng không mạnh tay, nhưng Tần Tiểu Mặc vẫn cảm giác đau, nghiêng qua nhìn Diệp Tử hơi hơi phồng má.
Diệp Tử vừa nhìn thấy bộ dáng làm nũng của Tần Tiểu Mặc cũng liền thỏa hiệp, lại duỗi tay xoa xoa chỗ vừa cấu, lúc này Tần Tiểu Mặc mới nở nụ cười.
Ông Tần nhìn động tác của Diệp Tử và Tần Tiểu Mặc, trong lòng khẽ giật.
"Hai đứa..."
"Đây là người yêu tôi." Tần Tiểu Mặc tuyên bố với ông Tần.
Tuy rằng vừa rồi cũng cảm giác được, nhưng lời này từ miệng Tiểu Mặc nói ra, ông Tần vẫn bị chấn kinh.
"Này... chuyện này... Đây chính là không hợp luân lý, mẹ con biết không?!"
"Bỏ vợ bỏ con không có luân lý đúng không? Ngoại tình cũng không theo quy tắc đạo lý đúng không? Vậy thì việc nhà chúng tôi không đến phiên ông quản." Tần Tiểu Mặc đứng lên đi về phòng, nhưng bị Diệp Tử kéo lại.
Diệp Tử nhìn thấy Tiểu Mặc hiện giờ đặc biệt giống một đứa nhỏ bốc đồng. Diệp Tử không khỏi đau lòng, chuyện này khẳng định gây ra thương tổn tâm lý rất lớn cho Tiểu Mặc, nếu không nàng không thể nào trở thành người thoạt nhìn ngây thơ nhưng hành động lại làm đau lòng người đến thế.
"Tiểu Mặc, đã bao nhiêu năm nay, con còn không chịu tha thứ cho ba sao? Nhiều năm như vậy rồi, ta thật sự rất nhớ con và anh trai con, nhưng mà... nói thật ta không có mặt mũi tới tìm các con, chỉ có thể thông qua gia gia mà ngẫu nhiên nhìn thấy ảnh chụp hai đứa, tâm nguyện lớn nhất của ta chính là hai đứa con có thể tha thứ cho ta, thật sự không thể sao..." Ông Tần nói đến đây cũng nghẹn ngào, ông lựa chọn ly hôn bà Tần tạo một gia đình khác, thương tổn hai mẹ con nàng, ông cũng lớn tuổi rồi, giữa đêm giật mình tỉnh dậy liền tự nhiên nhớ tới hai người đã lâu không thấy mặt, không biết bọn họ sống thế nào. Trong đầu ông thường xuyên hiện ra cảnh Tiểu Mặc và Tiêu Nhuận lúc nhỏ làm nũng với mình, dáng vẻ chúng khi cười nói, càng nghĩ càng đau lòng, bây giờ thật sự nhịn không được mới ngẫu nhiên đến nhìn Tần Tiểu Mặc, bằng không ông cũng không muốn tới quấy rầy cuộc sống các nàng.
Nghe lời ông Tần nói, Tần Tiểu Mặc làm sao có thể thấy dễ chịu, nàng cũng sớm đã khóc hết nước mắt. Diệp Tử để ý mọi chuyện giữ trong lòng, chưa làm cái gì, chỉ có thể lấy khăn tay giúp Tiểu Mặc lau nước mắt.
"Tha thứ ba đi, tha thứ cho ba ba đi, được không, con gái...."
"Tiểu Mặc." Diệp Tử nhẹ nhàng gọi Tần Tiểu Mặc.
"Đừng bướng bỉnh như vậy, em đã sớm tha thứ cho ông ấy không phải sao, chỉ vì em quá yêu ông ấy, em hận ông không ở bên cạnh em, nhưng nhiều năm rồi ông cũng không sống vui vẻ, đúng không, đừng cố chấp nữa, cứ thế thì người khó chịu nhất vẫn là em thôi." Diệp Tử cũng không phải có ý giúp ông Tần, bất quá câu nói này đúng là ý tưởng trong lòng cô, thật ra người thương tâm nhất cũng là Tần Tiểu Mặc thôi, cô không muốn thấy Tiểu Mặc của cô khó chịu nữa.
Tần Tiểu Mặc cúi đầu lau nước mắt, không nói gì. Diệp Tử quay qua ra hiệu bằng ánh mắt, ông Tần vội đi tới ôm lấy Tần Tiểu Mặc.
Tần Tiểu Mặc thế nhưng không có cự tuyệt! Ông Tần quả thật mừng rỡ như điên.
Con gái trưởng thành thiệt nhiều, trổ mã duyên dáng yêu kiều đến thế, trong lòng ông tràn ngập cảm khái
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...