"Được rồi."
Lưu luyến chia tay xong, Tần Tiểu Mặc đi xuống xe, đứng ở trước cổng nhìn Diệp Tử rời đi. Sau đó mới chậm chạp lê bước trở về văn phòng.
"Ô, vừa rồi tôi nhìn thấy bên ngoài có đậu một chiếc Audi đời mới nhất, Tiểu Mặc, đừng nói đó là của bạn trai chất lượng tốt mà cô theo đuổi nha?" Tiểu Lâm vừa cười hỏi vừa đi vào phòng Tần Tiểu Mặc.
"Ừ, cô ấy phải về Anh quốc..." Tần Tiểu Mặc rầu rĩ không vui ngồi xuống.
"A? Là người Anh sao?" Trần Hiểu Hiểu nhiều chuyện, vội vàng từ phía sau vươn đầu qua nói.
"Ừ, là con lai, sống ở bên đó." Tần Tiểu Mặc đem kế hoạch nhiệm vụ buổi chiều lấy ra nhìn lần nữa.
"Không phải chứ, điều kiện tốt như vậy sao! Bởi...Tôi nói, lúc nào đó cô giới thiệu bạn trai cho tôi đi, tôi không cần là con lai, chỉ cần có chút tiền và đừng quá xấu là được."
"Được nhiêu đó, cho dù có hết điều kiện, người ta cũng không muốn cộ" Đặng Tử đả kích Trần Hiểu Hiểu. Tựa hồ cùng Trần Hiểu Hiểu tranh cãi là phương thức giải trí duy nhất của mọi người trong đội.
"Ê, anh..."
"Được rồi, tám nhảm cái gì nữa, chuẩn bị xuất phát đi. Năm phút nữa tập hợp trước cổng. Tần Tiểu Mặc, Trần Hiểu Hiểu, hai người các cô đi theo đội trưởng đội một đến quán bar Hoành Hoa, cùng mọi người phá án." Hoàng Hạo nói xong liền đi ra ngoài, đoán chừng phải đi chuẩn bị công tác.
Trần Hiểu Hiểu cùng Tần Tiểu Mặc nhìn nhau liếc mắt một cái, vội vàng lấy chìa khoá mở ngăn kéo lấy súng rồi đi ra khỏi phòng.
"Tốt rồi, đội hai bên này."
Lên xe, Tần Tiểu Mặc và Hiểu Hiểu tựa như thay đổi thành người khác, vẻ không đứng đắn tiêu biến, trong xe cảnh sát im ắng, bởi vì là đột kích hành động, cho nên xe cũng không mở đèn cảnh sát hay hú còi.
"Lần này kế hoạch hành động hẳn là mọi người đều biết rồi chứ? Quy mô lớn, có hợp tác với cứu hộ và phòng cháy, tuần cảnh, trị an, hình sự đều tham dự. Xe chúng ta đi quán bar Hoành Hoa tiến hành đột kích. Hoành Hoa là bar lớn nhất thành phố, mỗi ngày lượng khách rất lớn, sau quán bar có rất nhiều phòng, khả năng có nhiều phần tử xấu chọn lựa làm nơi giao dịch, cho nên mục tiêu của chúng ta đêm nay chính là rà soát mấy phòng đó. Phía trước nếu có thể không kinh động đến thì tốt. Hoặc là chờ phía sau xong rồi hãy nhìn đến phía trước. Có rõ chưa?" (ta chưa rõ lắm, haiz tại bỏ bê lâu qá qay lại ù ù cạc cạc vậy đó m.n thông cảm)
"Hiểu rõ."
"Hiểu rõ."
"Hiểu rõ."
"Tần Tiểu Mặc, Trần Hiểu Hiểu, hai người các cô đi theo phía sau Vương Cương, không cần đi phía trước, nếu thấy bọn buôn lậu thuốc phiện, liền tiến lên, còn không có, thì các cô hỗ trợ ở phía sau." Đội trưởng đội một chỉ huy nói.
"Vâng."
"Rõ".
Tới chỗ ngồi, Tần Tiểu Mặc mới phát hiện quy mô càn quét lần này thật không phải nhỏ, các cô đi theo một xe tuần cảnh, có điều đây chưa phải hành động quy mô lớn nhất, cho nên không có sự hỗ trợ của đặc công, trên cơ bản chỉ có hình cảnh hành động, còn tuần cảnh phụ trách bắt người áp giải về đồn chờ xử lý. (Hình cảnh: cảnh sát hình sự, tuần cảnh: cảnh sát tuần tra "trong mấy phim TVB có cs đi lòng vòng trên đg đó là tuần cảnh đó")
"Hành động, các người, từ phía sau từ từ vào đi."
"Đội bên trái từ bên này bọc đánh."
"Còn bên đây, đội bên phải."
Đội trưởng ra nhiệm vụ, ngồi trên xe chỉ huy từ một nơi bí mật gần đó.
Tất cả mọi người nghe theo sự an bài của đội trưởng mà hành động. Tần Tiểu Mặc cầm súng trong tay, đi theo sau Vương Cương, Trần Hiểu Hiểu theo sát bên cạnh Tiểu Mặc, tay cũng cầm súng, cảnh giác nhìn bốn phía.
"Tổ ba, từ cửa trước đi vào. Đừng làm kinh động. Chờ mấy tổ kia hành động rồi hãy vào." Đội trưởng tiếp tục chỉ huy.
Tổ trưởng tổ ba ra hiệu cho người trong tổ, tất cả đều gật gật đầu.
"Hành động!" Mệnh lệnh truyền tới, động tác mọi người bắt đầu nhanh, chân cũng rất nhanh đi đến gian phòng nghỉ.
"Đừng nhúc nhích, cảnh sát đây."
"Không được nhúc nhích."
"Các người muốn làm gì!"
Mấy người trước Tiểu Mặc rất nhanh đá văng cửa phòng, dựa theo nguyên tắc hành động.
Hình cảnh hành động nhanh chóng hơn nữa có trình tự, chỉ lát sau liền khống chế được tình hình. Quả nhiên không ngoài dự đoán của đội trưởng, trong gian phòng phía sau quán bar đều là nam nữ đang mua bán dâm, có người đã cởi hết, có người vẫn còn ít vải trên người, nhưng nhìn thấy cảnh sát, trước tiên ai cũng che mặt lại.
"Đứng lên! Mặc quần áo vào..."
"Đi, lại đây bên này." Mấy người cảnh sát đi vào trong phòng bắt đầu xử lý.
"Đồng chí cảnh sát, anh hiểu lầm rồi, tôi đây là..." Trong phòng vậy mà còn có gã đàn ông không cam lòng muốn giải thích.
"Tôi hiểu lầm? Anh nhìn trên người anh xem còn có mảnh vải nào không? Còn kêu ca cái gì, ngồi xổm xuống." Cảnh sát cũng không kiên nhẫn nghe bọn hắn giải thích, mắt thấy thực tế rõ rành rành.
Lúc này đội trưởng đội một cũng từ trên xe bước xuống, đi đến gian phòng lớn nhất.
"Đội trưởng, cái này là ở trong phòng tìm được, là một cuộn phim."
"Đội trưởng! Đây là bộ bài tú lơ khơ..."
"Đội trưởng, còn có giường đôi."
"Đội trưởng, khóa không phù hợp yêu cầu."
"Ừ, trước đem mấy cái sai quy định thu hồi đi. Kiểm tra lần nữa xem còn gì không." Không thể nghi ngờ nơi này là một ổ mại dâm. Đội trưởng đội một không hổ là một hình cảnh có kinh nghiệm lão làng, hắn biết cách đột kích thế nào để đạt được thu hoạch lớn nhất.
"Tốt, chúng ta đi phía trước nhìn xem."
Đội trưởng vung tay lên, mấy người hình cảnh liền đi theo, cảnh sát mặc cảnh phục và thường phục đều đã sớm ở bên ngoài đợi thật lâu, chờ đội trưởng đi ra rồi bọn họ mới đem đám người vừa bắt được dựng đứng lên, ai bị bắt giữ, ai phải phạt tiền đều túm ở đó, không buông tha một người.
"Hình như... không có chuyện gì cho chúng ta làm..." Tần Tiểu Mặc có chút thất vọng, nói nhỏ bên tai Trần Hiểu Hiểu.
"Vốn là không có chuyện gì cho chúng ta đâu, phía sau này không dễ dàng bắt được bọn buôn lậu, bọn họ biết giao dịch ở đây sẽ dễ dàng toàn quân bị diệt, cho nên đều giống nhau, trộn lẫn trong quán bar, chút nữa khả năng sẽ đụng phải." Trần Hiểu Hiểu giải thích.
"Như vậy sao, giống nhau ở chỗ nào?"
"Giống nhau đều hành động ở quầy bar, bỏ thuốc vào trong ly người khác."
"Bọn chúng ở sàn nhảy tương đối nhiều, nơi đó rất hỗn độn, chúng ta khó bắt được chúng." Trần Hiểu Hiểu nói.
"Ừ, em đã biết, trong chốc lát quan sát xem."
"Đi, em đi theo tôi, tuy rằng tôi đánh nhau không được, nhưng nhãn lực cũng không tệ lắm, vừa thấy một cái là trúng người liền, xem ánh mắt của tôi làm việc nè." Trần Hiểu Hiểu vỗ vai Tần Tiểu Mặc.
Hoàng Hạo để Trần Hiểu Hiểu đi cùng Tần Tiểu Mặc cũng không phải không có lý, kinh nghiệm thực tiễn của Hiểu Hiểu tương đối phong phú, lại là con gái, có thể hợp sức với Tần Tiểu Mặc.
"Ừh."
Bởi vì sợ quấy nhiễu lên, cho nên các tổ chia nhau hành động. Ai bắt tệ nạn thì bắt, ai bắt buôn lậu thuốc phiện thì lo tập trung thuốc phiện, Tần Tiểu Mặc và Hiểu Hiểu cũng sớm đi vào.
Trần Hiểu Hiểu mang theo Tần Tiểu Mặc lập tức hướng quầy bar đi đến, phía sau có vài người dân phòng và cảnh sát mặc thường phục đi theo.
"Anh đang làm gì?" Trần Hiểu Hiểu vừa đi vào quầy bar, liền nhanh chóng kéo tay một người đàn ông. Tần Tiểu Mặc nhìn hắn chằm chằm, chỉ thấy vẻ mặt hắn hơi chột dạ, khuôn mặt đáng khinh, trong tay nắm một ít chất kết tinh màu trắng.
"Ma tuý đá à?" Trần Hiểu Hiểu cười lạnh một tiếng, nói.
Gã nhìn thấy cảnh phục trên người Trần Hiểu Hiểu, run lên một cái. "Đồng chí cảnh sát, tôi là người tốt, ma tuý đá gì chứ, đây là chút đường thôi, tôi vừa kêu phục vụ lấy, cô xem tôi..."
"Vô nghĩa nhiều lời như vậy làm chi, có phải hay không ma tuý đá, kiểm nghiệm liền biết được." Cảnh sát bên cạnh nhìn thấy Trần Hiểu Hiểu nháy mắt ra dấu với hắn, vội vàng đến tiếp nhận, áp giải hắn đi.
"Đi!"
"Đừng nhìn, các người! Không được nhìn!" Cảnh sát mặc thường phục bắt gã đó đi ra ngoài, thỉnh thoảng hét to vài câu, để mấy người khác đừng nhìn về phía bên này.
Nhưng động tĩnh lớn như vậy, các cô còn mặc cảnh phục, nếu không phải quá say thì ai lại không biết là đang xảy ra chuyện gì, mấy người trong bar cũng chột dạ, thấy cảnh sát đều sợ hãi, do đó đa số mọi người bắt đầu xôn xao, nối đuôi nhau đi ra khỏi bar.
"Tiểu Mặc, tên kia, áo gió màu đen, có vấn đề." Trần Hiểu Hiểu chỉ vào một gã áo khoác đen cách các cô mấy mét, nói ra.
Chỉ thấy gã đó vẻ mặt lo lắng, tay vẫn đặt trong túi quần, thỉnh thoảng lại nhìn qua hướng các cô, vừa nhìn là biết có vấn đề. Nhưng tên này thân hình tương đối cao lớn, so với tên gầy nhom khô quắt lúc nãy khác xa, bởi vậy Trần Hiểu Hiểu không dám tuỳ tiện hành động.
"Ok."
Trần Hiểu Hiểu cũng nháy mắt ra hiệu cho đồng đội phía sau, kêu bọn họ theo giúp Tiểu Mặc.
"Tiên sinh, ông..." Tần Tiểu Mặc mới vừa mở miệng, gã càng bước đi nhanh hơn, động tác này cho thấy Trần Hiểu Hiểu phán đoán không sao, hắn thật có vấn đề.
Mọi người nhìn nhau liếc mắt một cái, đồng thời rất nhanh đuổi theo hắn.
"Đứng lại!"
"Ngươi, đứng lại!"
Gã dùng sức đẩy đám người phía trước ra che chắn, hướng cửa quán bar chạy ra. Mấy người Tần Tiểu Mặc truy đuổi phía sau. Đám đông chật chội làm các cô luôn xém chút nữa là đuổi kịp hắn.
"Đứng lại!"
Gã này thoạt nhìn cũng là một tay già đời có kinh nghiệm phong phú, hắn biết loại đột kích này bên ngoài sẽ vây đầy xe cảnh sát, bởi vậy chỉ chạy ra hướng thoát hiểm. Bên trái quán bar có một cửa thoát, vừa đi ra là đụng một cái hẻm nhỏ, mọi người không nghĩ đến gã lại vòng vo chạy ra cửa này, tay chân lanh lẹ chui vào ngõ nhỏ. Tần Tiểu Mặc không chút suy nghĩ, liền chạy theo hắn vào hẻm, mấy người Trần Hiểu Hiểu đều bị ngăn ở ngoài, chỉ có thể từng bước thông qua.
"Ngươi đứng lại đó cho ta!" Tần Tiểu Mặc đuổi theo, bắt lấy tay hắn.
Hắn dùng sức, cụng đầu vào Tần Tiểu Mặc. Cô bắt bả vai hắn, vốn định quật ngã hắn, nhưng tên này quá mức cường tráng, Tiểu Mặc cho tới bây giờ chưa từng thử đánh nhau với người cường tráng đến thế này.
Tần Tiểu Mặc không định đánh áp sát, cô rất nhanh đã học được "sát chiêu", dễ dàng tạo thành thương vong, nhưng đối phó với gã không có vũ khí trong tay, các thế đánh gần tương đối thích hợp.
Nghĩ đến đây, Tần Tiểu Mặc trong lòng liền có chủ ý, hai tay nắm lại thật tự nhiên. Lúc này hắn ta cũng sợ, từ trong ngực lấy ra một con dao nhỏ đâm tới Tần Tiểu Mặc. Cô nhanh chóng vươn tay trái bắt cổ tay đối phương. Sau đó rất nhanh giơ chân phải đá vào chân trái của hắn, làm tên xấu xa mất đi trọng tâm. Lúc này Tần Tiểu Mặc nhân cơ hội dùng tay phải ôm chặt người hắn, vận dụng hết sức lực quật hắn về phía trước.
E hèm, ta đã trở lại và vô lại hơn xưa keke. Giỡn xíu chứ ta hem có vô lại đâu nha nên đọc xong nhớ thanks cho ta đấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...