"Ai dám đến đùa giỡn với tôi, đội trưởng, tôi chính là cảnh sát cường hãn, ôi chao, ai dám xuống tay với tôi." Trần Hiểu Hiểu trừng mắt liếc Hoàng Hạo.
"Ừ, là cảnh sát ngồi bàn giấy."
Hoàng hạo cười như không cười mà nhìn Trần Hiểu Hiểu nói.
"Anh cũng so với tôi mạnh hơn chỗ nào đâu, bắt một tên buôn ma túy còn thất thủ."
"Aizz, được rồi được rồi, hai người các ngươi bớt cười nhạo nhau đi, trước tiên chúng ta đưa Tiểu Mặc về đã." Quách Mỹ Lăng nói.
"Sớm như vậy trở về sao, đội trưởng không tính toán mời chúng tôi đi ăn khuya cái gì a?" Tần Tiểu Mặc cười nói.
"Đúng đúng, ăn khuya ăn khuya, tôi đói bụng đến ruột rút thành đoàn." Trần Hiểu Hiểu kiên quyết đứng bên cạnh Tiểu Mặc.
"Ừ đúng là đói bụng." Quách Mỹ Lăng cũng cười nói với Hoàng Hạo.
"Cho nên mới nói con gái chính là khó hầu hạ, đi... Đi ăn khuya thôi." Hoàng Hạo vung tay lên, mang theo ba cô gái đi vào một cái hẻm nhỏ, lúc Tần Tiểu Mặc bắt đầu nghĩ có phải hắn tính đem ba người các cô đi bán hay không thì trước mắt lại xuất hiện một đám náo nhiệt.
Xuyên qua ngõ nhỏ có một mảnh đất trống rất lớn, cư nhiên có rất nhiều người bán hàng rong, tất cả đều là ăn khuya, cái gì cũng có, mùi thơm liên tiếp bay vào mũi Tần Tiểu Mặc.
Đừng nhìn địa phương hẻo lánh mà nghĩ thiếu vắng người.
"Hắc, trợn tròn mắt chưa, đây là căn cứ bí mật của chúng ta. Bởi vì khu này có nhiều cục công an, đồn công an, buổi tối tăng ca rất nhiều người đói bụng, có người cảm thấy làm ăn khuya ở đây nhất định rất đắt, cho nên cũng không biết từ lúc nào nơi này bắt đầu nhiều hàng quán ăn khuya, hiện tại càng ngày càng đông đúc." Hoàng Hạo giải thích với Tần Tiểu Mặc.
"Aizzz, Tiểu Mặc, nơi này có món mực ăn rất ngon, tôi dẫn cô đi ăn, đi thôi đi thôi." Hiển nhiên Trần Hiểu Hiểu cũng không phải lần đầu tiên tới, lôi kéo Tần Tiểu Mặc đi đến một quầy hàng, Hoàng Hạo và Mỹ Lăng cũng theo sau.
"Hắc, đây không phải là đồng đội trong cục chúng ta sao? Tăng ca a? Đội 3, anh cũng ở đây? Như thế nào như vậy đều gặp ở đây..." Hoàng Hạo rất nhanh liền gặp người quen, sôi nổi theo chân bọn họ đi tới. Tần Tiểu Mặc nghe hắn xưng hô chỉ biết mấy người này là các đội trưởng khác trong cục.
"Đúng vậy, mấy ngày nay vụ án nhiều, họp cái gì cũng cho tới khuya."
"Chính là vụ án của tổ trọng án gần coi như xong, đội càn quét tệ nạn của chúng tôi thì bận tối mày tối mặt."
Rất nhanh, Hoàng Hạo liền theo bọn họ tán gẫu, bởi vì bên tệ nạn cùng buôn lậu ma túy có liên hệ luôn tương đối chặt chẽ, bởi vậy đội trưởng bên đó cùng Hoàng Hạo liền trò chuyện về án tử, Trần Hiểu Hiểu không thích nghe bọn họ trò chuyện mấy cái này, liền lôi kéo Tần Tiểu Mặc rời đi, trước khi đi còn dặn Hoàng Hạo chút nữa lại giúp các cô thanh toán.
"Đội trưởng chúng ta với mấy đội kia giống như đặc biệt trò chuyện hợp nhau a..." Tần Tiểu Mặc nói.
"Ừ. Đội bọn họ không phải lúc nào cũng có thể kiểm tra thuốc phiện, cho nên mỗi khi đi kiểm tra đột kích quán bar đều là hai đội cùng đi, đội bọn họ nhiều nữ hơn." Trần Hiểu Hiểu gọi ba xâu mực, lúc chờ thức ăn liền quay qua nói chuyện với Tần Tiểu Mặc.
"Nhiều nữ hơn?"
"Đúng vậy, đôi khi kiểm tra mấy cái này... Ừm, yêu cầu nữ cảnh sát." Quách Mỹ Lăng nói tương đối mịt mờ, nhưng Tần Tiểu Mặc cũng nghe rõ.
"Ba xâu mực tới rồi đây."
"Cảm ơn chị Vương, tiền ở trên người đội trưởng chúng tôi a, chút nữa hắn đến trả." Trần Hiểu Hiểu nhất định thường đến ăn, rất quen thuộc với chị chủ quán a. Chuyện này giống như rất bình thường, chủ quán cười tủm tỉm với Trần Hiểu Hiểu, còn đưa mấy cái ghế cho các cô.
Ba người ngồi xuống, Tần Tiểu Mặc cắn một miếng, xốp nhuyễn, nhân bên trong như tan trong miệng, cùng gia vị làm cho hương vị thần kỳ ngon.
Lần sau có cơ hội nhất định phải mang chị Diệp lại đây ăn một lần, chị ấy khẳng định cũng thích. Tần Tiểu Mặc nghĩ nghĩ.
"Ăn ngon không?"
"Ừ, rất ngon, lần đầu tiên tôi ăn ngon như vậy."
"Đúng không, nơi này còn có rất nhiều món ăn vặt, cái gì cũng ngon. Bên cạnh còn có chè lạnh, chút nữa dẫn cô đi ăn." Trần Hiểu Hiểu cười, cắn một miếng mực to.
"Thịt bò khô bên kia cũng ngon, giá phải chăng, sạch sẽ, hương vị rất được." Quách Mỹ Lăng bổ sung.
"Ăn xong chè lạnh liền đi ăn khô bò thôi." Trần Hiểu Hiểu nói.
"Nhiều như vậy a..." Tần Tiểu Mặc chớp chớp đôi mắt, hai cô thoạt nhìn cũng không béo, như thế nào có thể ăn nhiều vậy.
"Dù sao là đội trưởng trả tiền, cứ ăn thoải mái đi."
Tần Tiểu Mặc đi theo Trần Hiểu Hiểu và Mỹ Lăng, mỗi thứ đều ăn thử qua một lần, đến khi đoán chừng Hoàng Hạo có lẽ phá sản, ba người mới ngừng miệng.
Về đến nhà đã muốn 1 giờ, mẹ đã sớm ngủ, Tần Tiểu Mặc nhẹ bước vào cửa, buông túi xách đi tắm, xong rồi mới vào phòng mở máy tính.
[Chị Diệp chị Diệp...] Diệp Tử quả nhiên đang online.
[Đã mấy giờ rồi, sao còn không ngủ?] Diệp Tử thêm vào icon nhíu mày.
[Hôm nay có nhiều chuyện thôi, tăng ca vừa trở về.]
[A, chị Diệp, buổi tối em cùng đồng sự đi ăn khuya, khu đó đồ ăn rất ngon, cái gì ăn vặt cũng có, hơn nữa hương vị tốt lắm, chị đến đây em sẽ dẫn chị đi ăn.] Tần Tiểu Mặc cười tủm tỉm mà đánh chữ. Trước mắt hiện ra khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Tử.
[Ừ.] Diệp Tử trên mạng cũng giống như ở ngoài, không nói nhiều lắm, lạnh lùng.
[Thực đơn là em viết?] Nhưng Diệp Tử vẫn không có nhịn xuống, hỏi ra chuyện này.
[Là em, em sợ A Mai sẽ không làm. Hơn nữa em sợ chị cứ ăn mấy thứ đồ ăn kia, nên nghĩ viết ra nhiều món.] Kỳ thật khi Tần Tiểu Mặc viết món ăn trong lòng rất ngọt ngào, vừa nghĩ tới viết vì chị Diệp mà mình thích, liền không tự giác mà tốn tâm tư.
...
[Cảm ơn.] Diệp Tử suy nghĩ 10 phút, mới cẩn thận tại khung đối thoại gõ ra hai chữ. Không phải cô không biết nên nói cái gì, mà là nhiều lời muốn nói lắm, nhưng đều nói không nên lời.
Tần Tiểu Mặc cũng không thích Diệp Tử nói cảm ơn với mình, cảm thấy xa lạ, nhưng biết rõ tính cách Diệp Tử nên cũng không nói gì.
Hai người lại hàn huyên vài câu, lúc này mới chúc nhau ngủ ngon.
Tần Tiểu Mặc nằm ở trên giường nhỏ, đột nhiên cảm thấy thực hạnh phúc. Có người nhà yêu thương, có gia đình ấm áp, có công việc mình thích, có một người để yêu, trong đêm nay, Tần Tiểu Mặc cảm thấy không gì có thể hạnh phúc hơn.
Có lẽ từ nhỏ không có được nhiều thứ, so với người khác Tần Tiểu Mặc càng dễ dàng thỏa mãn. Tuy rằng hiện tại Diệp Tử còn không có thích mình như cô mong muốn, nhưng mỗi ngày có thể nói mấy câu, nói chúc ngủ ngon với nhau, Tần Tiểu Mặc đã cảm thấy tốt lắm.
Đương nhiên, cô không có khả năng vĩnh viễn cùng Diệp Tử duy trì mối quan hệ thế này, cô thích Diệp Tử, cô nhận định trên thế giới này chỉ có mình có thể cho Diệp Tử hạnh phúc, cho nên cô sẽ nghĩ hết mọi biện pháp làm cho hai người ở cùng nhau, chỉ có sự nghiệp chí hướng thành công, cô mới có tư cách cho chị Diệp hạnh phúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...