Cảnh Phỉ


Edit: Nananiwe
Triệu Thần Vũ ý thức được có chỗ không đúng vừa định đứng dậy thì nhận được ánh mắt sắc như đao của Nhậm Bách Nhiên trên đỉnh đầu mình.
"Em thử cử động xem."
Triệu Thần Vũ kiềm chế tâm thái kinh hãi, miễn cường quỳ nghiêm túc, miệng hơi mấp máy nói ra nghi vấn trong lòng: "Chúng ta đừng động tí là quỳ được không? Trực tiếp chơi mấy thứ đồ chơi này luôn không tốt sao?"
Nhậm Bách Nhiên cũng bị chọc cười bởi sự chấp nhất của Triệu Thần Vũ với những đạo cụ này.
"Chủ nhân bé nhỏ thân ái của tôi ơi, đây chính là quy củ.

Trong trò chơi này, không có mệnh lệnh của chủ nhân thì nô lệ chỉ có thể quỳ chứ không thể đứng dậy, nếu không thì còn chơi BDSM gì nữa, trực tiếp chơi SM đi cho rồi."
Triệu Thần Vũ còn muốn cãi lại, Nhậm Bách Nhiên đã ngắt lời không cho hắn cơ hội nói chuyện.
"Tôi biết là em muốn làm dom, cũng biết là hiện giờ em đang không thể chờ được mà muốn dùng những đạo cụ này trên người tôi..."
Nhậm Bách Nhiên đi đến bên tường, chọn ra một cây thước* na ná thước dạy học của giáo viên trong trường học, đập nhẹ vào lòng bàn tay.
* Gọi là thước nhưng mà trông nó như thế này nè

Anh tiếp tục nói: "Nhưng em chưa chơi SM bao giờ, càng chưa từng tiếp xúc với BDSM, còn chưa có khái niệm chính xác với rất nhiều quy củ, thậm chí là không biết cách dùng lực mạnh yếu của đạo cụ trong tay như thế nào."
"Như vậy rất dễ làm bị thương, ví dụ thế này..."
Gần như là đồng thời, vừa dứt lời thì thước dạy học kia đã vang lên một tiếng quật xuống cánh tay lộ ra ngoài của Nhậm Bách Nhiên, chưa được mấy giây nơi ấy đã lập tức đỏ hồng, sau đó phồng lên, máu tươi như muốn chảy ra làm trong lòng người xem cũng run lên.
Triệu Thần Vũ cũng trăm triệu lần không ngờ được là chỉ đánh một thước không nặng lắm thôi mà cũng tạo thành một vết thương suýt nữa đổ máu như thế.
Điều này làm hắn không thể không thu hồi lại khinh miệt của mình với các đạo cụ này, bắt đầu chú tâm lắng nghe.
"Nên là..."
Nhậm Bách Nhiên cầm thước dạy học đi đến trước mặt Triệu Thần Vũ, dùng mũi thước chạm vào hai má hắn: "Tôi sẽ để em trải nghiệm cảm giác của sub trước, tự bản thân em rơi vào trường hợp này rồi thì sẽ hiểu được đại khái quá trình chơi..."
"Sau đó thử nghiệm tất cả các đạo cụ này, hiểu được cảm giác và những gì cần lưu ý khi dùng nó."
"Cuối cùng là đặt bản thân mình vào vị trí sub sau này của em, điều giáo với chất lượng tốt nhất để sub của em đạt được khoái cảm cực hạn."

Triệu Thần Vũ nghe rồi lại nghe, thế mà cũng cảm thấy lời này có lý.
Nhất là sau khi tưởng tượng ra cảnh mình "xuất sư" là có thể điều giáo Nhậm Bách Nhiên, sử dụng những đạo cụ này trên người Nhậm Bách Nhiên, nội tâm hắn lại có loại kích thích và kích động không nói lên lời.
"Làm sao bây giờ? Hiện tại em không đợi được nữa...!Nhậm Bách Nhiên, em thật sự muốn "làm" anh!" Triệu Thần Vũ vừa nói vừa thở gấp, ánh mắt phấn khích không tả nổi.
"Tôi thật sự là rất mong đợi đấy."
Nhậm Bách Nhiên lại bắt đầu dùng chiêu khích tướng dụ dỗ: "Chờ mong sau này em sẽ đừng không có tiền đồ như hôm nay nữa."
Không thể không nói, loại khích tướng này luôn được Nhậm Bách Nhiên dùng rất đúng chỗ.
Giống như tình thú trong lúc làm tình của bọn họ vậy, có thể thành công kích động ham muốn hơn thua của Triệu Thần Vũ, quả thực là không chỉnh Nhậm Bách Nhiên một trận thì không được.
Mà song phương đạt thành nhất trí thì tất nhiên là nước chảy thành sông, phối hợp ăn ý.
Tính giác ngộ của Triệu Thần Vũ rất cao, học những thứ này rất nhanh.
Tạm thời Nhậm Bách Nhiên chỉ dạy cho hắn cách quỳ và điều giáo cơ bản nhất.
Sau khi đảm bảo là tư thế quỳ của Triệu Thần Vũ không có vấn đề quá lớn, Nhậm Bách Nhiên mới hạ mệnh lệnh tiếp theo...
"Cởi toàn bộ quần áo trên người ra, toàn bộ."
Ngày hôm qua Triệu Thần Vũ cũng xem video liên quan đến BDSM trên mạng rồi.
Hắn biết thần phục đối phương thì phải trần như nhộng quỳ dưới gối đối phương.
Hắn cũng không so đo gì cả.
Dù sao thì thân thể hai người họ đã thân thuộc đến mức không thể thân thuộc hơn rồi.
Bởi vậy hắn cởi đồ rất nhanh, còn mang theo chút vồn vã vội vàng, giống như ước gì Nhậm Bách Nhiên nhìn thấy mình trần truồng nhiều hơn, ít đặt suy nghĩ ở ngoài kia hơn mới tốt.
Nhưng khi cởi đến quần, Triệu Thần Vũ vừa định đứng dậy thì Nhậm Bách Nhiên đã giáng một roi cực kỳ tiêu chuẩn xuống ngực trái của hắn, đau đến mức cơ mặt cũng nhăn nhó.
"Tôi cho em đứng lên chưa?"
Những lời này trực tiếp làm Triệu Thần Vũ ngẩn ra.
Cởi quần mà không đứng lên thì cởi kiểu gì?
Không khỏi thử thăm dò Nhậm Bách Nhiên, mang theo chút hàm ý sắc tình: "Không đứng dậy cởi...!chẳng lẽ anh cởi giúp em à?"
Một tiếng chát ——

Thước dạy học kia lại đánh vào ngực phải của Triệu Thần Vũ, đối xứng hoàn mỹ với ngực trái mới chịu một đòn vừa rồi, vẫn đau đến mức cắn răng như trước.
"Trong tình cảnh của BDSM, em thân là sub, phải gọi tôi là "chủ nhân" mới phải." Mặc dù là Nhậm Bách Nhiên đang cười, nhưng lời nói ra lại thiếu đi dịu dàng của dĩ vãng, cực kỳ lạnh nhạt: "Còn có lần sau thì tôi sẽ cho em quỳ gối ngoài cửa, gọi chủ nhân đủ một trăm lần mới thôi."
Triệu Thần Vũ chịu đựng đau rát trên ngực, cụp mắt gật đầu.
Chỉ chốc lát sau, hắn dứt khoát đặt mông ngồi xuống đất, dùng tư thế này để cởi quần trên người.
Nhưng vừa mới cởi đến đầu gối thì Nhậm Bách Nhiên lại bắt đầu ra lệnh: "Hiện giờ lập tức tách hai chân ra, sau đó nâng lên về phía tôi."
Triệu Thần Vũ thoáng giãy giụa một lát, chưa cởi xong quần cũng chỉ có thể làm theo yêu cầu của Nhậm Bách Nhiên.
Đến tận khi nửa thân trên của hắn gần như dán xuống mặt đất, hai đùi tách ra nâng cao đến tận bên hông Nhậm Bách Nhiên, giữ tư thế lâu như vậy hai chân không khỏi run rẩy, cực kỳ không dễ chịu.
"Hiện giờ," Nhậm Bách Nhiên túm hai ống quần của Triệu Thần Vũ: "Lập tức cầu xin tôi cởi quần giúp em."
Lúc này Triệu Thần Vũ ngoan ngoãn học theo, mở miệng gọi "Chủ~nhân~", còn cố ý nhấn mạnh hai chữ này.
"Xin ngài cởi quần giúp em được không?"
Cứ như vậy, Nhậm Bách Nhiên gần như là dùng cách người lớn cởi quần cho trẻ con mà cởi giúp Triệu Thần Vũ, thậm chí là quần lót cũng lột sạch sẽ.
Mà điều chết người nhất chính là, sau khi không còn quần che chắn nữa, hai tay Nhậm Bách Nhiên vẫn như cũ tách hai chân Triệu Thần Vũ thành một vòng cung lớn.
Làm cho nơi nào đó của Triệu Thần Vũ ở nửa người dưới cứng lên được một nửa hoàn toàn bại lộ dưới mí mắt Nhậm Bách Nhiên.

"Nô lệ của tôi mẫn cảm như vậy sao? Hay chỉ là một con súc vật chỉ biết động dục?" Nhậm Bách Nhiên trào phúng nhìn từ trên cao xuống.
Đáng tiếc là Triệu Thần Vũ luôn đối mặt với những từ ngữ không biết xấu hổ của Nhậm Bách Nhiên, tất nhiên không sinh ra cảm giác tra tấn nhục nhã gì quá mức.
"Bởi vì em vừa nhìn thấy chủ nhân thì lập tức cương! Muốn chịch chủ nhân! Muốn hung hăng xỏ xuyên qua thân thể chủ nhân! Muốn chủ nhân khóc lóc cầu xin em dừng lại!"
Triệu Thần Vũ càng nói càng không biết xấu hổ: "Chủ nhân, phiền ngài thử nhìn thứ giữa hai háng em xem, nó đã rất vội vã muốn tiến vào trong cơ thể ngài rồi."
Nhậm Bách Nhiên nghe xong, trong mắt tràn đầy khinh thường: "Em còn chưa đủ tư cách khiến cho tôi hưởng dụng thân thể em đâu."
Nói xong thả hai chân Triệu Thần Vũ xuống, để cho hắn trần như nhộng quỳ gối bên chân mình một lần nữa.
Mà Triệu Thần Vũ lại như một tín đồ thành kính, một lòng trung thành đối diện với vị thần của mình.

Nhậm Bách Nhiên lại chọn một cái dây chuyền lục lạc màu hồng phấn cho Triệu Thần Vũ đeo, sau đó còn thắt thêm dây thừng, tùy tiện kéo nhẹ sợi dây thừng kia là có thể nghe thấy tiếng chuông vang lên không ngừng.
Nhưng ngay lúc Nhậm Bách Nhiên kéo dây muốn hắn chạy, Triệu Thần Vũ rất rõ ràng hành vi này giống với dắt chó đi dạo, bản năng hắn có chút kháng cự.
Tuy rằng hắn có thể hạ mình trước mặt Nhậm Bách Nhiên, nhưng hắn chưa từng tiếp xúc với trò chơi này, hành vi mang tính khuất nhục như vậy không tránh khỏi sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của hắn.
Không ai muốn bản thân chẳng còn chút tự tôn nào trước mặt người yêu mình như vậy cả.
Triệu Thần Vũ cũng không muốn để lại hình ảnh bản thân ti tiện như vậy trong lòng Nhậm Bách Nhiên.
Nhậm Bách Nhiên cũng nhìn ra tâm tư của Triệu Thần Vũ, cúi xuống sửa sang lại đầu tóc cho hắn.
"Trong trò chơi BDSM, nhất định em phải giao toàn bộ thân thể cho tôi.

Ở đây chỉ có tôi và em, hiện giờ chúng ta đang chơi trò chơi, tôi nói cái gì thì em nghe theo là được, không ai sẽ vì vậy mà cười nhạo em."
"Chút nữa tôi còn dùng lời nói vũ nhục em, kích thích cảm giác thẹn của em, em phải học cách chú tâm vào loại điều giáo này."
Triệu Thần Vũ hít sâu một hơi, gật đầu quyết định thử vì Nhậm Bách Nhiên.
Nhậm Bách Nhiên cười dắt dây thừng, đưa lưng về phía Triệu Thần Vũ từ từ bước đi, chậm rì rì dạo quanh cả căn phòng.
Đợi sau khi Triệu Thần Vũ miễn cưỡng thích ứng được, phía trước lại truyền đến giọng nói...
"Không ngờ tới nha, thế mà Triệu đại lão kiệt ngạo bất tuân, tâm cao tận trời, vẫn luôn có danh tiếng trong giới hắc đạo cũng có ngày hôm nay."
Ý tứ trào phúng trong lời Nhậm Bách Nhiên quanh quẩn khắp gian phòng, không ngừng lởn vởn quanh tai Triệu Thần Vũ, từng câu từng chữ như hủy hoại hết những kiêu ngạo mà hắn tích lũy được những năm qua.
Đợi sau khi Triệu Thần Vũ quen dần, Nhậm Bách Nhiên sẽ không kéo nữa, ngược lại để hắn tự bò một mình.
Mà Nhậm Bách Nhiên thì ở một bên, cầm thước dạy học thỉnh thoảng quất lên cái mông lõa lồ hơi vểnh của hắn.
"Triệu đại lão à, cậu nói xem, nếu chụp ảnh hoặc quay video bộ dáng hiện giờ của cậu lại, sau đó gửi cho đám đàn em của cậu, bọn họ...!có khiếp sợ đến mức rớt cằm không nhỉ?"
"Nếu bọn họ nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của cậu, nhất định là trong lòng sẽ nghĩ...!Ồ, hóa ra đại ca mà mình sùng bái cũng có một mặt như vậy, trước kia giả bộ cái gì chứ?"
"Cậu nói xem có phải không?"
Triệu Thần Vũ bị nói tới mức thân thể run lên.
Mặc dù Nhậm Bách Nhiên đã nói trước là sẽ vũ nhục mình bằng ngôn ngữ, nhưng khi thực sự làm tới bước này, hắn vẫn thấy mình không còn chút mặt mũi nào, cảm thấy thẹn vô cùng.
Mà bởi vì hắn cảm thấy thẹn nên động tác đi về phía trước bị chậm lại, âm thanh xé gió vang lên phía sau đánh trúng mông của hắn, đau đến mức vừa nóng vừa rát.
Không biết là loại giày vò tâm lý và thân thể như vậy kéo dài bao lâu, thế nhưng hắn lại dần dần tìm được một tia khoái cảm bí ẩn từ loại điều giáo vũ nhục này.
Loại tra tấn và giày vò vì tự tôn bị sỉ nhục này bất tri bất giác giống như thuốc phiện ăn mòn đại não của hắn.
Trong cơn mơ hồ, cái đét mông đột nhiên làm Triệu Thần Vũ đạt được tỉnh táo trong chốc lát.

Mà tỉnh táo qua đi, ý thức được mình đang bị đánh mông, hắn lại sinh ra cảm giác thẹn.
Lặp đi lặp lại, hãm sâu trong đó.
Cuối cùng thì nơi nào đó phía dưới của hắn cũng dần dần ngẩng đầu, đang lúc cứng lên một nửa thì trên đầu lại truyền đến tiếng cười nhạo của Nhậm Bách Nhiên.
"Thân thể bị đối đãi như vậy mà vẫn có phản ứng được? Triệu Thần Vũ à, cậu ti tiện thât đó..."
Khoái cảm bí ẩn bị người trước mặt chọc thủng, cảm giác thẹn cơ hồ là tăng lên gấp mấy lần, từ cảm giác thẹn ấy lại dâng lên khoái cảm kỳ lạ, nháy mắt bùng nổ làm tính khí đang nửa cương của hắn trực tiếp dựng thẳng.
Tiếp theo là một roi trời giáng...
Gần như là kích thích tất cả đau đớn ở hai cánh mông.
Kích thích kịch liệt phá tan lồng giam, cảm xúc nghẹn khuất cũng phát tiết ra hết.

Nháy mắt ấy, hạ thể của hắn cũng cũng bắn ra, sau cao trào là cảm giác hư không, sau cực độ hưng phấn là cảm giác mệt mỏi.
Triệu Thần Vũ nằm rạp trên đất, cuộn người lại thở gấp không ngừng, rơi vào cơn shock sau khi phóng thích, đại não mơ màng gần như trống rỗng.
Cuối cùng, cả người hắn rơi vào một cái ôm ấm áp quen thuộc.
Dưới sự vỗ về trấn an nhẹ nhàng của Nhậm Bách Nhiên, Triệu Thần Vũ dần dần khôi phục thanh tỉnh, mà Nhậm Bách Nhiên cũng lấy lại dịu dàng ngày xưa, cười lau mồ hôi giúp hắn.
"Cảm thấy thế nào?"
Ánh mắt Triệu Thần Vũ đỏ hết cả lên, còn có chút ngượng ngùng và tủi thân, coi ngực Nhậm Bách Nhiên làm chỗ dựa để phát tiết.
"Con mẹ nó, rất là nghẹn khuất."
Nhậm Bách Nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Điều anh sợ nhất chính là Triệu Thần Vũ hoàn toàn chỉ cảm thấy thẹn, chỉ chuyên tâm dằn nó xuống mà không biết cách hóa nghẹn khuất thành khoái cảm mà, làm bản thân chỉ có thống khổ mà không có hưởng thụ.
May mắn là Triệu Thần Vũ vẫn có khuynh hướng hơi M, chỉ là chính bản thân hắn không biết thôi.
"Những gì tôi dạy em hôm nay chỉ là một góc của tảng băng BDSM thôi, nó cũng không có hình thức cố định, em có thể dựa vào phần cơ bản này mà học một suy ra ba, tranh thủ có thể lĩnh ngộ được sớm một chút."
Tất nhiên là Triệu Thần Vũ không quên ước nguyện ban đầu của mình là được điều giáo Nhậm Bách Nhiên.
Hắn có chút oán hận nhìn chằm chằm khuôn mặt giả bộ cười của Nhậm Bách Nhiên: "Tiểu nô lệ tương lai của em à, quân-tử-báo-thù-mười-năm-chưa-muộn, chờ em làm chủ nhân rồi, nhất định sẽ trả lại anh gấp trăm gấp nghìn lần!"
"Được..."
Nhậm Bách Nhiên đáp, giống như không coi là chuyện gì to tát cả, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.
"Tôi cũng rất chờ mong em vùng lên làm chủ đấy.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui