Editor: Bạch Lạc - 17/04/2020
Beta: Lạc Tiếu ♡
Lưu ý không nên đọc khi đang ăn
Trên cầu Nại Hà, nam quỷ Tần Mục một hơi uống cạn sạch nước canh, cúi đầu với Thanh Hoan thật sâu, rồi đi về phía bên kia cầu. Không biết có phải là ảo giác của Thanh Hoan hay không, vì bình thường nàng cũng không chú ý cho lắm, nhưng hình như những bông hoa hồng sinh trưởng bên kia cầu càng thêm tươi đẹp?
Cát Quang và Tiểu Hắc đều đã thật lâu không gặp chủ nhân, thấy nàng trở về, cả đám hưng phấn muốn chết, không nhịn được nhảy nhót tưng bừng, Thanh Hoan đi đâu bọn nó cũng phải quấn lấy chân nàng, thật sự dính người.
Một mình vĩnh sinh, vĩnh viễn cô độc, duy nhất chỉ có những đứa nhóc này làm bạn, làm nàng cảm thấy không đến mức vô vị.
Thanh Hoan chạm chạm vào chóp mũi của Cát Quang, thả nó xuống đất, tiểu Bạch miêu cùng tiểu Hắc cẩu tức khắc lăn thành một đoàn, chơi đùa vô cùng náo nhiệt. Thanh Hoan cười khẽ, ra khỏi thôn trang, duỗi tay vung lên, chỗ uống trà đơn sơ trước đây lập tức biến thành trà quán thôn quê mộc mạc.
Lúc trước là do năng lực của tiểu nữ hài không đủ, hoặc là do sở thích cá nhân, Thanh Hoan không quản được. Nhưng trong xương cốt, nàng vẫn luôn là người phong nhã, muốn nàng vĩnh sinh ở trong một căn nhà tranh rách nát như vậy, nàng chịu không nổi.
Tân trà xá vô cùng lịch sự tao nhã, Thanh Hoan biến Chiêu hồn cờ thành Chiêu hồn linh, cũng dựng ở bên cạnh trà xá một cái đài, đặt tên là Lễ Vong Đài. Ở chỗ này, nhóm quỷ hồn có thể quay đầu lại nhìn lại kiếp trước của mình, sau đó ở trên đài uống cạn nước canh, từ chỗ này mà đi đầu thai.
Dùng từ ngữ Thanh Hoan đã học được ở thế giới hiện đại để miêu tả, thì đó chính là quán trà thăng cấp.
Bởi vì sự cường đại của Thanh Hoan, quỷ hồn ở sông Vong Xuyên đã không còn dám lỗ mãng, mỗi khi thấy nàng đều giống như thấy thiên địch, co đầu rút cổ ở đáy sông không dám thò đầu ra. Cũng may, Thanh Hoan không thèm để tâm tới bọn họ, chỉ có điều, nơi này chính là chỗ ở của nàng, tất cả cái gì xuất hiện ở chỗ này, dù là người hay vật đều phải chịu sự khống chế và chi phối của nàng.
Chỉ là... Nàng sờ sờ trái tim của mình, trái tim thật sự đã trở lại. Nàng dung nhập với thiên địa, thậm chí đồng thọ cùng thiên địa, nhật nguyệt tề huy, nhưng mà Thanh Hoan cũng không thỏa mãn như vậy.
Nàng có tim, nhưng nàng chỉ yêu cây cỏ, yêu gió mát trăng trong, yêu sương lộ mưa bụi, còn đối với Nhân loại... Thương tiếc là có, lại không yêu.
Có lẽ không phải là không yêu, mà là nàng căn bản không cảm nhận được. Có thể là do tu hành quá lâu đã làm nàng quên đi hết thảy, bao gồm những việc đã từng làm trong thế giới kia, hay nam nhân mà nàng từng muốn ở bên cạnh cả đời, Thanh Hoan đều không nhớ rõ.
Quên mất thì cứ quên thôi, ngày hôm qua đã là ngày hôm qua, nàng cũng không để ý.
Chỉ là... Nhìn thấy ái hận giận si của người trên thế gian này, Thanh Hoan lại có chút hoảng hốt, nàng ẩn ẩn nhớ rõ mình cũng đã từng có, tiếc là, hiện tại nàng quá mạnh, mạnh đến mức có thể tùy ý khống chế nội tâm của chính mình từ lâu.
Khi Thanh Hoan không cố tình giấu diếm, Mặc Trạch có thể do thám ý nghĩ trong nội tâm của nàng. Nó run lên, thân nhỏ tròn vo chạy từ chỗ Cát Quang Tiểu Hắc chạy tới, ngồi trên đùi nàng a dua: "Chủ nhân chủ nhân, ta có một phương pháp tốt, người có muốn nghe hay không?"
"Nói nghe một chút."
Chủ nhân thật ôn nhu...
Mặc Trạch híp mắt, hưởng thụ âu yếm của Thanh Hoan, động tác nàng xoa đầu nó mềm nhẹ muốn chết, có thể đi theo chủ nhân tốt như vậy, còn thoát ly 3000 thế giới gì đó thật là quá tuyệt vời!
Hiện giờ, Mặc Trạch đã không còn là Hệ thống cướp giật tình cảm đơn giản thô bạo trước kia, chủ nhân đã sớm giúp nó thoát thai hoán cốt! "Chủ nhân muốn cảm nhận cái gì gọi là hỉ nộ ai nhạc, ái hận giận si, người chỉ cần cảm nhận cảm xúc của quỷ hồn là được rồi."
Nhìn xem, vấn đề làm chủ nhân bối rối, Mặc Trạch nó chỉ cần một giây là có thể đưa ra đáp án!
Thanh Hoan suy xét một chút: "... Ngươi nói, cũng có chút đạo lý."
"Đó là đương nhiên!" Được khen, Mặc Trạch lập tức trở nên kiêu ngạo, Thanh Hoan ẩn ẩn nhìn thấy cái đuôi đen trên mông nó lắc tới lắc lui. "Người ta là Mặc Trạch của chủ nhân mà!"
Thanh Hoan cười xoa xoa đầu nó, nàng cảm thấy được, mình có thể cường đại hơn, trở thành tồn tại siêu việt thần chi, siêu việt thiên địa, siêu việt vạn vật Hồng Hoang. Nhưng, điều duy nhất nàng không rõ chính là tình cảm.
Khi còn sống, Thanh Hoan từng yêu một người, người nọ đối xử với nàng không tốt, sau khi nàng trở thành Mạnh Bà, trải qua nhiều thế giới như vậy, vẫn không cảm nhận được hỉ nộ ai nhạc, lại càng không biết tình yêu nam nữ là gì. Nàng thương tiếc nhân loại, sớm đã quên đi chính mình. Có lẽ đề nghị của Mặc Trạch thật sự rất tốt, nàng hẳn là nên thử xem.
Mở rộng trái tim của mình, theo trái tim của quỷ hồn. Mượn trái tim của quỷ hồn, đi tu đạo của mình.
Nếu không nhập thế, sao có thể xuất thế, sao có thể tị thế, lại làm sao có thể trìu mến thế nhân, từ bi với thế nhân đây.
Ngay lúc Mặc Trạch đang lăn lăn làm nũng trên đùi Thanh Hoan, Chiêu hồn linh vang lên. Nghe được tiếng chuông, Cát Quang cùng Tiểu Hắc đang chơi đùa trên cầu lập tức trở về thôn trang, mà Mặc Trạch cũng biến mất không thấy, dung nhập vào ấn đường Thanh Hoan. Chỗ ấn đường chợt loé, hồng quang biến mất, Thanh Hoan nhìn nữ quỷ đang đi tới nơi này, chỉ ngửi thấy một mùi hôi tanh tưởi.
Quỷ hồn dưới sông Vong Xuyên bắt đầu kích động, đây là bản năng của chúng nó, chỉ cần có tân quỷ xuất hiện, chúng nó liền không cách nào khống chế. Nhưng chỉ cần một cái liếc mắt nhàn nhạt của Thanh Hoan, chúng nó liền ngoan, khóc hu hu rụt trở về.
Ai, đầu năm nay, thành quỷ cũng không dễ dàng.
Lễ Vong Đài có thể khiến quỷ hồn nhìn lại cả đời mình, dĩ nhiên cũng có thể chiếu lại cảnh tượng quỷ hồn khi chết đi. Vì vậy, mày Thanh Hoan hơi hơi nhăn, nữ quỷ này bị người nhấn đầu vô bồn cầu, bị uế vật lấp kín hơi thở, hít thở không thông mà chết!
Quá... Tàn nhẫn.
Cách chết này, thật đúng là... rất độc đáo.
Khóe miệng Thanh Hoan giật giật, nàng thích sạch sẽ, thật sự chịu không nổi mùi vị này. Nàng nhẹ nhàng vung tay, nữ quỷ nháy mắt khôi phục sạch sẽ như lúc ban đầu.
Lúc này mới nhìn ra, thiếu nữ này chỉ mới mười hai mười ba tuổi, vẻ mặt của cô bé giờ phút này vô cùng hoảng hốt, thân thể lung lay, rõ ràng là nói không nên lời.
Thanh Hoan thở dài, biến ra Sổ Sinh Tử. Mặc Trạch mở to đôi mắt trên giấy chớp chớp, giả vờ dễ thương. Thanh Hoan nhẹ nhàng búng trán nó một cái, nó lập tức ngoan, chủ động mở sổ ra cho nàng xem.
Thiếu nữ tên là Hách Tiểu Yên, nhưng Sổ Sinh Tử ghi nàng còn có một cái tên khác, gọi là Sầm Ninh. Thật kỳ lạ, có thể có hai cái tên ở Sổ Sinh Tử. Thanh Hoan liếc nhìn thiếu nữ đang lung lay, cách không điểm vào ấn đường cô gái nhỏ, thiếu nữ chậm rãi nhắm mắt lại, bay tới một phòng trong Lễ Vong Đài nằm xuống.
Lễ Vong Đài có tổng cộng 180 gian phòng, mỗi một gian phòng đều là một giấc mộng, giấc mộng mà quỷ hồn muốn thành sự thật nhất. Trong mộng dĩ nhiên không phải thật sự, chỉ là làm cho bọn họ sau khi chết có được chút an ủi, qua đó cam tâm tình nguyện uống xong chén canh quên lãng.
Làm bá đạo tổng tài lâu rồi, Thanh Hoan mới không làm chuyện buôn bán thua lỗ.
Nói sao đây... Nữ quỷ Sầm Ninh, Thanh Hoan vẫn quyết định gọi cô là Sầm Ninh, đây mới là tên thật của thiếu nữ này.
Bản thân nữ quỷ Sầm Ninh vốn không nên chết, nhưng cô thật sự là xui xẻo tột đỉnh... Vận đen tràn đầy như vậy, trừ Tiền Vĩ do bị Thanh Hoan can thiệp ra, Sầm nữ quỷ chính là người đứng nhất.
Cô là con gái của tiểu tam, là đứa con gái của tiểu tam mà Hách Chấn Tâm giàu có nuôi dưỡng ở bên ngoài. Chẳng qua, vào năm tám tuổi, cô bị mang về Đại trạch, từ đó được vợ chính thức của Hách Chấn Tân nuôi dưỡng.
Bi kịch bắt đầu từ đây.
Hách phu nhân oán hận Sầm Ninh là tư sinh nữ của Hách Chấn Tân. Ở nhà, bà ta và con gái Hách Manh dùng mọi cách tra tấn Sầm Ninh. Cô vốn là một đứa trẻ rất tốt, bị ép buộc tới mức xanh xao vàng vọt, mỗi ngày đi học về còn phải làm việc nhà, căn bản không có thời gian học tập, thành tích kém, tính cách lại nhút nhát, sao có thể vui sướng.
Mà tiểu tam Chu Thu Nhuỵ càng giỏi hơn, con gái bị mang đến đại trạch, bà ta không những không lo lắng, ngược lại rất vui sướng! Thậm chí, sở dĩ Sầm Ninh biến thành cái dạng này, cũng đều là một tay bà ta tạo ra! Xét đến cùng, đó là bởi vì Sầm Ninh căn bản không phải con gái do Chu Thu Nhuỵ sinh ra!
Đứa con gái bà ta sinh ra, ngày đó đã bị bà ta trộm tráo đổi với Sầm gia, thay thế thân phận Sầm Ninh, bắt đầu làm tiểu công chúa Sầm gia!
Trộm đi con gái người ta, để con mình thay thế, còn muốn tra tấn và làm hỏng Sầm Ninh, loại người này... Là rác rưởi.
Sầm Ninh nhát gan sợ người lạ, thành tích kém, trong trường học lại bị Hách Manh cô lập tra tấn, có thể nói là nhận hết khuất nhục, nhưng mà có một lần, cô ngẫu nhiên gặp được thiếu gia Sầm gia, cũng chính là anh trai của cô. Nhìn thấy Sầm Ninh, Sầm thiếu gia cảm thấy cô bé này đặc biệt giống mẹ mình, anh thấy nghi ngờ nên trộm điều tra.
Đáng tiếc, không đợi được kết quả điều tra của anh, Sầm Ninh đã bị đám người Hách Manh ấn vào bồn cầu "Rửa mặt" khi đi học, kết quả là ngoài ý muốn chết đi.
Đương nhiên, Hách phu nhân sẽ không để cho con gái mình mang danh giết người, vì vậy, tung tin đồn ở bên ngoài rằng Sầm Ninh nhảy sông "Tự sát".
Hách gia nhà bọn họ có tiền, tự nhiên có thể giấu diếm được. Như sợ bị người tra ra gì đó, Hách phu nhân nhanh chóng hỏa táng Sầm Ninh, không có DNA, người cũng đã chết, cho dù có tra cũng không làm nên chuyện gì.
Mà Chu Thu Nhuỵ... Bà ta hận không thể làm Sầm Ninh chết sớm hơn, vì thế lặng lẽ nhận lại đứa con gái do mình sinh ra, hai mẹ con kết hợp kích thích Hách Manh, nếu không, Hách Manh nào dám quá mức khinh nhục Sầm Ninh như vậy.
Thật là... Đứa bé đáng thương. Thanh Hoan nghĩ.
Tuy rằng tính cách nhát gan nhút nhát, nhưng sẽ không chút do dự trợ giúp người khác. Rõ ràng bản thân trên người không có bao nhiêu tiền, vẫn nguyện ý chia cho bà ăn xin một nửa. Thấy trên mặt đất có rác, Sầm Ninh vĩnh viễn sẽ cúi đầu nhặt lên, ném vào thùng rác phân loại. Yêu sạch sẽ, nghe lời, hiểu chuyện, cũng đủ nỗ lực... Nhưng cuối cùng vẫn là kết quả bất công như vậy.
Ở trong thế giới nam quỷ Tần Mục, Thanh Hoan cũng từng tiếp xúc qua bạo lực học đường, nhưng nàng không nghĩ tới, sẽ có người như Sầm Ninh vẫn luôn bị ức hiếp ở tầng chót nhất. Rõ ràng là đứa trẻ thật tốt, thực đáng yêu...
"Cuộc sống của ngươi, ta giúp ngươi đoạt lại đi." Khoé miệng nàng hơi cong lên, nhắm mắt lại, triệt triệt để để cảm nhận được cảm xúc của nữ quỷ Sầm Ninh.
Bi thương, thống khổ, tuyệt vọng, nghi hoặc... Đứa nhỏ này, vậy mà cho đến chết cũng chưa từng oán hận bất luận kẻ nào. Mặt trái cảm xúc của Sầm Ninh u ám như vậy, nhưng không hề mong ước người khác đối xử tốt với mình, lại cứ liên tục cho đi, cái này gọi là thiện lương?
Đứa trẻ tốt như vậy, cũng khó trách kiếp trước tu được đại công đức. So với nữ quỷ Khuynh Dung cái mũi ở trên đỉnh đầu trước kia, thật sự là tốt hơn quá nhiều.
Sầm Ninh muốn nhất chính là cái gì?
Mẹ quan tâm, cha yêu thương, chị gái tiếp nhận, bạn học cùng thầy cô tán thành... Nhưng cô bé chỉ có cuộc sống ngắn ngủn mười hai năm tràn ngập bất hạnh. Đây mới là người chân chính bị trời xanh đối đãi sai, nhưng mà từ đầu đến cuối, Sầm Ninh vẫn duy trì nội tâm thuần khiết cùng thiện lương không thể sánh kịp.
Thật sự khiến người... Kính nể. Cho dù người đó là Thanh Hoan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...