- Mùa xuân ở nơi nao... Mùa xuân ở na lệ... Tiếng hát của người say trên con đường khuya vắng vẻ ở thành phố Lỗ Tây.
Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết say khướt đang dìu nhau đi loạng choạng.
Đỗ Long tay đút túi quần, đi chầm chậm phía sau hai cô.
An ninh của thành phố Lỗ Tây dưới sự quản lý của Đỗ Long giờ đã tốt hơn nhiều rồi. Nhưng các cô gái say khướt, nửa đêm canh ba vẫn còn đi lại trên đường thì vẫn không ổn lắm.
Lúc chiếc xe máy vọt qua ba người, hai thanh niên ngồi trên xe đã huýt sáo về phía bọn Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết chửi mắng theo phía sau bọn chúng, không bao lâu sau, trước mặt xuất hiện năm chiếc xe máy, chạy vòng vòng quanh đám người Đỗ Long.
Sau khi bao vây lấy đám người Đỗ Long, những chiếc xe dừng lại. Một tên trên mặt có vết sẹo dao cầm trong tay con dao găm dài nửa thước, dùng đầu lưỡi liếm mũi dao, nói với giọng trầm trầm: - Vừa rồi là ai chửi?
Phó Hồng Tuyết không chút khách khí mắng: - Là bà đây mắng, thế nào, không phục à?
Mặt sẹo cười ha ha nói: - Đồ đàn bà thối tha, ăn tim gấu, gan báo rồi, còn dám chửi người không lựa lời. Đợi chút nữa ông nội đây sẽ để các ngươi quỳ xuống mà khóc cha gọi mẹ Ngươi không có chuyện gì thì tránh sang một bên đi.
Câu sau là dành cho Đỗ Long, hắn nhún vai nói: - Ta chỉ xem trò vui thôi, các ngươi cứ tự nhiên.
Mặt sẹo nhìn Đỗ Long với vẻ nghi ngờ, dường như gã mơ hồ cảm thấy khuôn mặt này rất quen, chỉ có điều không nhớ là đã gặp ở đâu. Thoạt nhìn hắn hào hoa phong nhã, nên cũng không để ý đến. Gã vẫy tay, nói: - Lên, đưa mấy con đàn bà thối này về, đêm nay mấy anh em vui vẻ.
Mấy tên du côn đó đi về phía Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết, hai cô nàng tuy đều đã uống say nhưng bọn họ tuyệt đối không dễ dàng có thể động vào được. Tự vệ sớm đã là phản xạ tự nhiên của các cô, hai người phụ nữ không cần đợi đến khi tay đối phương động tới vai mình đã ra đòn trước. Con dao trong tay tên mặt sẹo chớp mắt đã về tay Phó Hồng Tuyết, con dao lóe lên như tia chớp rồi cứa lên cổ tên mặt sẹo.
- Đừng làm bị thương! Tiếng quát của Đỗ Long truyền tới não Phó Hồng Tuyết đúng lúc. Cô nàng vừa kịp dừng tay, nhưng cũng tiện tay cứa một dao lên mặt tên mặt sẹo này.
Mấy tên du côn này đâu phải là đối thủ của hai con cọp cái này, chớp mắt bọn chúng đã bị đánh cho bò lăn trên mặt đất. Sau khi uống say hai nàng ra tay không biết nặng nhẹ, mấy tên du côn tổn thương gân cốt kêu lên thảm thiết. Mặt sẹo bị thương nhẹ nhất, gã sờ lên mặt, thấy tay đầy máu tươi, nói mạnh miệng nhưng thực sự trong lòng đang run sợ: - Các người các người dám hành hung người! Có gan thì đứng đó, tôi phải báo cảnh sát.
Âu Dương Đình mượn men rượu nói: - Khốn kiếp, bọn ta chính là cảnh sát, ba người bọn ta đều là cảnh sát. Các ngươi, mẹ kiếp dám tập kích... Cảnh sát, bắt về ngồi tù hết!
Đỗ Long đi thản nhiên lên phía trước, cười nói với mặt sẹo: - Triệu Hoa Khánh, trí nhớ của cậu thật đúng là quá kém, tôi rời đi chưa tới nửa năm mà cậu đã không còn nhớ tôi là ai rồi?
Mặt sẹo nhìn kỹ Đỗ Long một lúc, đột nhiên tỉnh ngộ lại, gã hô lên kinh ngạc: - Đỗ Long! Anh là Đỗ Long! Sao anh không đeo kính!
Đỗ Long cười nói: - Cuối cùng thì cậu cũng nhận ra tôi, thật hiếm thấy đấy. Giờ thì các cậu tự cút đi hay để cho tôi gọi người đến thu dọn các cậu đây?
Mặt sẹo cười khổ trong lòng, gã chỉ có thể nói: - Tự chúng tôi sẽ cút, không dám phiền đến đại đội trưởng Đỗ, chúng tôi sẽ cút ngay... Cút ngay đây
Bọn mặt sẹo đã bị thương, không thể lái xe được nữa, đành phải dìu nhau vào ven đường. Mặt sẹo bất chấp vết thương trên mặt, tự dắt từng chiếc mô-tô lên vỉa hè, tránh để các xe qua lại tông phải.
Loại du côn nhỏ nhoi này Đỗ Long không thèm để ý. Hắn quay đầu nhìn Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết, thấy hai người sau khi vận động khí huyết lưu thông nhanh, cơ thể càng như sắp gục. Đỗ Long cười nói: - Các em còn đi được không?
Âu Dương Đình nói với giọng say khướt: Được, đương nhiên đi được... Tiểu Tuyết... Chúng ta đi...
Hai người vừa mới vừa cất bước đã cắm mặt xuống đất, Đỗ Long đã có chuẩn bị từ sớm, rất nhanh chóng hắn giơ tay ra nắm được dây lưng của hai cô nàng. Hai người không còn chút sức lực nào dựa vào tay Đỗ Long mới không bị ngã xuống, Đỗ Long cười nói: - Đừng thể hiện nữa, để anh đưa hai em về nghỉ ngơi cho sớm.
Nói xong, Đỗ Long đặt hai con mèo say mèm lên vai, Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Đầu chúi xuống, mông chổng lên, bị Đỗ Long khiêng đi, hai người còn muốn giãy dụa, nhưng cả người mềm nhũn không có chút sức lực đã được Đỗ Long khiêng đi.
Đám người mặt sẹo thấy thế nhìn nhau ngơ ngác. Đúng là tre già măng mọc, hai con cọp cái kia vào tay Đỗ Long không ngờ tựa như hai chú mèo nhỏ ấy... Đại đội trưởng Đỗ quả nhiên dũng mãnh!
Đỗ Long đưa hai nàng về nhà các nàng, khi hắn đặt Âu Dương Đình lên giường, Âu Dương Đình đột nhiên ôm lấy hắn, mơ mơ màng màng nói:
- Đỗ Long... Anh là đồ khốn khiếp... Tôi không thể yêu anh, thật sự không thể... Tiểu Tuyết cũng không thể yêu anh... Có lẽ đến một ngày chúng tôi sẽ đột nhiên biến mất, anh không cần phải đi tìm chúng tôi... Cứ coi như chúng tôi chưa từng tồn tại
Đỗ Long có chút cảm động, xem ra nội tâm Âu Dương Đình cũng không giống với vẻ mạnh mẽ kiên cường mà cô nàng thể hiện. Hắn cũng đặt Phó Hồng Tuyết xuống, Âu Dương Đình cứ ôm chặt hắn, cười ngây ngô, rồi thơm lên môi, sau đó lại nói: - Đồ khốn kiếp... Rõ ràng là tên đại háo sắc, lại làm bộ trong trắng để người ta thành kẻ xấu... Tôi không thích trò chơi biến thái của anh. Nhưng bỗng nhiên mơ thấy anh thì cũng không tồi... Đến đây đi, đến yêu tôi đi... Trong giấc mơ anh muốn chơi thế nào cũng được
Nhìn bộ dạng dụ dỗ kia của Âu Dương Đình, trong lòng Đỗ Long rất mâu thuẫn. Nếu là lúc này làm chuyện đó với cô nàng, có bị coi là lợi dụng lúc người ta gặp nguy hiểm không?
Tuy nhiên lúc Âu Dương Đình giơ tay cởi bỏ dây lưng của hắn, Đỗ Long đã biết mình nên làm như thế nào. Hắn cởi bỏ quần áo, ôm Âu Dương Đình ngã xuống giường, hai người hôn môi, vỗ về nhau, rất nhanh sau đó hai thân thể dính chặt với nhau. Phó Hồng Tuyết mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy thế cũng gia nhập chiến đoàn, ba thân thể chuyển động trên giường, đáng thương cho chiếc giường, nó không ngừng phát ra những tiếng két.. két, giống như có thể rụng ra bất cứ lúc nào.
Hai nàng chắc hẳn là đã học cách chiều chuộng đàn ông. Lần đầu tiên các nàng thả lỏng tay chân ở trước mặt Đỗ Long, phối hợp với bộ cánh trời sinh không vết chỉ khâu, hầu hạ khiến Đỗ Long vô cùng sảng khoái.
Nếu không phải Đỗ Long có thần công hộ thể, sớm đã bị hai nàng hồ tiên lẳng lơ quyến rũ hút khô rồi. Dần dần Đỗ Long đa chiêm được thế thượng phong, khi hai nàng đều đã trong tình trạng kiệt sức, hắn đặt Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết chồng lên nhau. Theo bản năng hai người bắt đầu hôn môi nhau, vỗ về, Đỗ Long tách hai chân của hai người họ ra, tiếp tục mãnh liệt va chạm với thân thể của các nàng, cho đến khi mình cũng hưng phấn thì đem tất cả đạn phóng ra ngoài...
Đỗ Long nằm mơ, trong giấc mơ hắn thấy mình rơi xuống vách núi, mạnh đến nỗi cổ tê rần rần. Đỗ Long lập tức giật mình tỉnh lại, nhìn thấy Âu Dương Đình đang nhanh chóng lui về phía sau, thần sắc của cô nàng u ám, trên tay cầm một ống tiêm rỗng, Đỗ Long biết có chuyện không ổn.
Đỗ Long vuốt cổ mình, nghi ngờ: - Em tiêm thứ gì vào anh?
Âu Dương Đình lạnh lùng nói: - Lúc gặp Diêm Vương, anh tự đi mà hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...