- Đây không phải là Hoa thiếu gia gia sao?
Một người trẻ tuổi vểnh mặt lên trời đắc ý cười nói:
- Hoa thiếu gia gia không phải đã thốt ra lời thề không bén mảng tới nơi này nữa sao. Thì ra lời thề của Hoa thiếu gia chẳng khác gì đánh rắm.
Hoa Nghĩa Cường hơi nóng mặt, y ngửa cổ nói:
- Vốn không muốn tới, nhưng anh em tôi không phục lắm, muốn cùng các anh chơi một lần nữa. Nếu anh không dám thì nói một tiếng.
Người trẻ tuổi đối diện ồ lên một tiếng, xem xét trên người Đỗ Long, nói:
- Là hắn sao? Mới tới? Khó trách có lòng tin như vậy.
Người trẻ tuổi bên cạnh cười ha hả, Hoa Nghĩa Cường lạnh lùng nói:
- Dám xem thường anh em tôi. Hà Nguy ơi Hà Nguy, hôm nay anh nhất định thua, trừ khi anh không dám chơi!
Người họ Hà này, Đỗ Long trong lòng rùng mình. Ở Bắc Kinh người có đủ thực lực có thể xếp cùng một bậc với Hoa Nghĩa Cường chỉcó con trai Phó Thủ tướng thường vụ quốc gia kiêm ủy viên thường vụ Bộ chính trị Trung ương Hà Bình Đào.
Đỗ Long không biết chuyện này có phải do Hoa Nghĩa Cường giở trò không, nhưng tình huống này đã không khiến hắn phải lo lắng nhiều như vậy. Hắn bắt gặp Hoa Nghĩa Cường lúng túng, liền mỉm cười nói:
- Đúng vậy, chẳng lẽ một chút can đảm còn không bằng tiểu tử tôi sao?
Hà Nguy cười lạnh nói:
- Gananh không nhỏ, nhưng không biết đủ tư cách hay không. Hoa thiếu gia, anh nói với anh ta quy tắc chưa?
Hoa Nghĩa Cường được Đỗ Long đồng ý tiếp chiêu, anh ta liền bình tĩnh, nói:
- Hà Thiếu, Đỗ Long gần đây nổi tiếng khắp cả nước mà anh không biết. Kiến thức đúng là quá hạn hẹp. Anh ấy mà không có tư cách còn ai có tư cách nữa?
- Đỗ Long?_
Hà Nguy mơ hồ có chút ấn tượng, nhưng không nhớ nổi nhân vật nhỏ này. Có người thẳng đến ghé vào tai y nhẹ giọng nhắc, y mới lên tiếng:
- Hóa ra là hắn…Cũng đúng. Phỏng chừng anh can thiệp vào cũng không giúp được gì. Miễn cưỡng coi như hắn đủ tư cách đi. Theo quy tắc lần trước đấu thì vẫn là chỉ có hai người là hắn ta và anh?
Hoa Nghĩa Cường ngạo nghễ nói:
- Tôi sợ anh thua mất mặt, nên cho anh một cơ hội. Vẫn dựa theo quy tắc lần trước, các anh em của tôi lập tức tới ngay. Cho các anh nửa giờ để chuẩn bị, canh gì giải rượu thì uống nhanh đi thôi!
Nghe Hoa Nghĩa Cường nói câu cuối Đỗ Long mới hiểu được, bọn họ muốn đấu rượu. Như thế không thành vấn đề, chỉ cần bọn Hoa Nghĩa Cường không kém đối phương quá, hắn đã có thể đấu lại.
Hai bên thỏa thuận xong đều tự quay về chuẩn bị. Hoa Nghĩa Cường vừa đưa Đỗ Long vào phòng nghỉ nghơi, vừa điện thoại gọi người. Hàn Văn Thanh giải thích một chút nguồn gốc của cuộc đấu cho Đỗ Long.
Hóa ra chuyện này liên quan đến trước tết âm lịch. Lúc ấy Hoa Nghĩa Cường và Hà Nguy cùng thích một nữ diễn viên nổi tiếng. Bọn họ trong mọi phương diện đều khác biệt không lớn. Vì muốn nữ minh tinh đó vui,, tất phải gạt bỏ đối thủ trước tiên. Vì nữ minh tinh kia thường xuyên đến Tam Giác Vàng chơi, Hà Nguy liền đưa ra một chủ ý. Ytụ tập năm người bạn, cùng Hoa Nghĩa Cường đánh cược đấu rượu, ai thua thì không được đến Tam Giác Vàng nữa.
Đề phòng đối thủ bỏ tiền mời cao thủ uống rượu, hai bên còn quy định người đấu chí ít phải có người nhà làm quan lớn cấp tỉnh. Điều này khiến phạm vi hai bên chọn trợ giúp giảm đáng kể. Cả hai chọn tới chọn lui, cũng chỉ được mười mấy người mà thôi.
Hàn Văn Thanh cuối cùng cho biết:
- Đấu một hồi chúng tôi thua, đối phương có tên Tứ Xuyên có khả năng uống rất nhiều. Tuy nhiên anh cũng rất khá, khả năng chúng ta thắng nắm phần lớn.
Đỗ Long hỏi:
- Một trận trong bao nhiêu lâu? Nếu thời gian lâu quá, vậy phải có kế hoạch tốt một chút mới được.
Hàn Văn Thanh nói:
- Cái này… hơi lâu một chút đấy… Gã Tứ Xuyên đó có tiếng là được lớn lên từ quán rượu. Lần trước gã ta là người cuối cùng ở lại, đánh bại hai người chúng tôi. Mặt chỉ hơi đỏ, nhìn không ra tửu lượng của gã ta cao đến mức nào.
Hoa Nghĩa Cường quay đầu nói:
- Chúng ta đúng thật chênh lệch không lớn, nhưng vẫn thua trong tay cái tên Tứ Xuyên đó. Chỉ cần Đỗ Long anh tửu lượng tương đương với gã ta, chúng ta thắng chắc.
Đỗ Long nói:
- Vậytôi cũng ở lại đến cuối cùng. Các anh trụ vững được phía trước,thì tôi sẽ nắm chắc phần thắng.
Hoa Nghĩa Cường lại gọi điện thoại, sau đó anh ta có chút khó chịu mắng:
- Bọn khốn khiếp này, đều nói buổi tối uống rượu, không thể uống được nữa. Rõ ràng là lại sợ thua, đúng là rắc rối.
Đỗ Long nói:
- Bây giờ còn thiếu mấy người? Nếu thiếu nhiều, tìm lấy cái cớ hôm nào đấu lại chứ sao.
Hoa Nghĩa Cường nói:
- Ít nhất phải có đủ năm người, nhưng tửu lượng kém họ ít nhất hai mươi phần trăm. Đỗ Long áp lực của anh sẽ không quá lớn đâu? Nếu nói đổi ngày… Biết giấu mặt mũi đi đâu! Còn không bằng thua say lảo đảo đâu.
Đỗ Long cười khổ nói:
- Vậy khác gì không trâu bắt chó đi cày. Bao nhiêu cũng được chỉ cần uống hết? Còn có quy tắc khác không?
Hoa Nghĩa Cường nói:
- Có thể ăn cái gì đó trước để giải rượu, nhưng không được uống cái loại thuốc giống bọt biển có tác dụng giải rượu. Chỉ cần uống hết là được tính. Nhưng nếu nôn ra ngay lập tức không được tính. Còn nữa trong lúc đấu không được đi vệ sinh, ngoài ra không có quy định nào khác.
Đỗ Long nói:
- Vậy được, gọi tất cả những ai có thể gọi đến, liều mạng với bọn họ.
Hoa Nghĩa Cường mừng rỡ, anh ta lập tức gọi những người khác, nhưng lại hơi nghi ngờ hỏi:
- Đỗ Long, gọi anh đi chơi anh một mực từ chối. Bây giờ sao lại thoải mái như vậy? Anh không sợ Băng Phong mắng nữa à?
Đỗ Long nghiêm nghị nói:
- Đại trượng phu tự biết mình nên làm gì không nên làm gì. Tôi đã đến đây, thì nhất định không làm mất mặt mọi người.
Hoa Nghĩa Cường mừng rỡ, vỗ mạnh vào vai Đỗ Long nói:
- Anh em tốt! Sau này có chuyện gì cứ gọi tôi! Nếu tôi nhăn mặt cau mày thì không phải đàn ông!
Cả hai bên tích cực chuẩn bị. Bên kia Hà Nguy cũng gặp phải vấn đề như vậy. Bây giờ đã qua giờ cơm, trong thành phố nhóm lớn nhóm nhỏ có nhóm nào không say rượu? Có không say thì đều nằm trong danh sách hạn chế, cho nên sức chiến đấu bên Hà Nguy cũngbị ảnh hưởng rất lớn. Bên Hoa Nghĩa Cường cái tên tự Xưng là Tứ Xuyên nghe nói đêm nay không uống rượu. Có trụ cột này, Hà Nguy thở phào nhẹ nhõm. Lần trước bọn Hoa Nghĩa Cường thua trận ra đi trong tình trạng thê thảm, y vẫn còn nhớ rất rõ.
Một người bên cạnh Hà Nguy nói:
- Không thể khinh thường. Nghe nói tên Đỗ Long uống rất khỏe, đến giờ vẫn chưa say, tửu lượng của hắn chắc chắn không kém.
Hà Nguy nói:
- Trên bàn rượu đọ sức còn có cái gì khinh thường với không khinh thường? Trừ khi bọn họ ăn gian uống thuốc bọt biển để giải rượu… Người của chúng ta sức chiến đấu giảm, bọn Hoa Nghĩa Cường cũng không khá hơn đâu, hừ hừ. Tôi không tin gã có thể dựa vào một tên không biết từ đâu ra mà lật bàn!
Thành viên tham gia của hai bên mỗi người đều có vị trí và nhiệm vị riêng. Hà Nguy ở tầng một Tam Giác Vàng triển khai công việc. Một gã pha rượu chuyên nghiệp ở vị trí đầu tiên tới chỗ y. Y đem một bình rượu đỏ, Brandy, Whiskey, Mao Đài đổ vào một cái bình thủy tinh to nhất trước mặt mọi người. Nhìn thấy màn trình diễn này, Đỗ Long hơi nhíu mày. Bọn người kia cũng khoa trương quá đi? Ai cũng biết hỗn hợp rượu này dễ làm cho người ta say nhất, đối với hắn đây đúng là một cuộc kiểm tra tửu lượng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...