Sau khi Bạch Nhạc Tiên và Lâm Nhã Hân đi khỏi, Đỗ Long lại tiếp tục nỗ lực tham gia cứu trợ. Năng lực dị thường của hắn tạm thời vẫn chưa có dấu hiệu khôi phục, may mà hiện tại có chó tìm kiếm, nhưng ảnh hưởng đối với công tác cứu trợ không lớn lắm, tiểu đội dẫn đầu của hắn vẫn là đội tìm kiếm cứu người nhiều nhất.
Sau khi được cấp cứu trong phòng cấp cứu, Hàn Ỷ Huyên vẫn hôn mê bất tỉnh. Đỗ Long đã đi tới thăm cô rất nhiều lần, Hàn Ỷ Huyên vẫn nằm lặng im ở đó, không chút động đậy, tựa như một người đẹp ngủ say, đợi tới khi bạch mã hoàng tử của cô tới mới tỉnh lại.
Triệu Bình nghe tin tức liền chạy tới thị trấn Tuyên Cương đem Hàn Ỷ Huyên đi. Điều kiện trị liệu của thành phố Ngọc Minh tốt hơn nhiều so với thị trấn Tuyên Cương, Đỗ Long vì thế cũng không có ý kiến gì, Triệu Bình cũng không trách cứ Đỗ Long. Là một nhà báo, phóng viên, đương nhiên sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, cũng không có gì đáng trách, nhưng Đỗ Long vẫn thấy vô cùng áy náy.
Không biết có phải là do chịu độ xóc nảy trên đường đi mà sau khi trở về thành phố Lỗ Tây Hàn Ỷ Huyên đã tỉnh lại, Triệu Bình lập tức gọi điện thoại cho Đỗ Long. Đây là một tin tốt, nhưng cùng với đó lại còn một tin xấu khác.
Trong khi Đỗ Long đang hết sức vui mừng thì lại nghe thấy giọng ấp a ấp úng của Triệu Bình, hắn nghi ngờ hỏi:
- Sao vậy?
Triệu Bình nói:
- Đỗ Long, cậu nghe rồi đừng kích động nhé. Ỷ Huyên tuy đã tỉnh lại nhưng cô ấy đã mất trí nhớ, nhưng cũng không phải là mất trí hoàn toàn, mà là mất đi ký ức mấy ngày nay ở thị trấn Tuyên Cương, cô ấy không nhớ được vì sao mình bị mắc kẹt.
Nghe được lời của Triệu Bình, tâm tư của Đỗ Long nổi lên rồi lại lặng xuống. Song, rất nhanh hắn đã trở lại trạng thái ban đầu. Hàn Ỷ Huyên không mất đi hoàn toàn trí nhớ, chỉ là mất đi một đoạn ký ức bị mắc kẹt, đây chẳng phải là dự đoán của cô ấy từ sớm sao?
- Tôi sẽ không quấn lấy anh, sau khi rời khỏi chỗ này tôi sẽ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, anh cũng đừng quấn lấy tôi…
Lời nói của Hàn Ỷ Huyên khi ở dưới lòng đất hiện lên trong tâm trí, Đỗ Long kết luận Hàn Ỷ Huyên là đang giả vờ mất trí. Trước đây Bạch Nhạc Tiên cũng không phải đã từng giả vờ một lần sao? Trong lòng Đỗ Long thầm nghĩ:
- Cô ấy như vậy là muốn thoát thân sao? Tôi cũng sẽ không dễ đuổi đi như vậy đâu!
Dáng người ma quỷ, khuôn mặt thiên sứ kia của Hàn Ỷ Huyên khiến Đỗ Long yêu thích không lỡ rời, hắn đâu dễ buông tay như vậy. Rất nhanh, trong lòng hắn đã suy nghĩ một hồi, quyết định cùng Hàn Ỷ Huyên chơi trò chơi này. Hắn khảng khái cười nói với Triệu Bình:
- Chỉ cần cơ thể cô ấy hồi phục lại là tốt rồi. Hầm địa đạo tối om, những chuyện khiến người khác gặp ác mộng quên đi được cũng tốt.
Với yêu cầu mãnh liệt của Đỗ Long, Hàn Ỷ Huyên nhận lấy điện thoại. Đỗ Long chỉ an ủi cô một chút, để Hàn Ỷ Huyên dưỡng bệnh tốt, có cơ hội hắn sẽ lại tới thành phố Ngọc Minh tìm cô.
Biểu hiện của Hàn Ỷ Huyên rất thích đáng, cô nói bản thân chỉ cần nhớ đến một chút về đoạn ký ức đã mất đi thì đầu sẽ đau giống như muốn vỡ ra. Nếu đã như vậy, Đỗ Long liền khuyên cô không nên nghĩ tới, hai người nói chuyện vài câu rồi kết thúc cuộc hội thoại.
Tuy rằng Đỗ Long nghi ngờ Hàn Ỷ Huyên muốn thoát thân, song hắn cũng không dễ đuổi đi như vậy. Hiện tại Hàn Ỷ Huyên đã đi rồi, chuyện này tạm thời gác lại, đợi lần sau gặp mặt, sẽ lại cùng cô tiếp tục chơi trò chơi mất trí nhớ.
Hôm nay khi Đỗ Long đang bận rộn, cục trưởng phân cục công an thịtrấn Tuyên Cương - Hoàng Tiến đột nhiên đích thân tới tìm Đỗ Long, ông ta hỏi:
- Đỗ Long, hôm đó là chính mắt cậu nhìn thấy tòa nhà bị phát nổ, đúng không?
Đỗ Long gật đầu nói:
- Có thể nói là như vậy, lúc ấy chúng tôi đang ở phía lân cận đó tìm kiếm, nghe thấy tiếng nổ mới quay đầu lại nhìn, phát hiện tầng trên phát nổ, có gì không đúng sao?
Hoàng Tiến nói:
- Việc này có chút kỳ lạ, cậu không cảm thấy vụ nổ xảy ra ở tầng ba có chút kỳ quặc sao?
Đỗ Long nhớ lại một chút, gật đầu nói:
- Có chút kỳ lạ, theo như cấu trúc nhà dân thông thường đều sẽ thiết kế phòng tắm ở tầng một. Nếu dẫn tới nổ bình gas thì có lẽ sẽ không xảy ra ở tầng ba.
Hoàng Tiến đưa ngón tay cái giơ lên tán thưởng Đỗ Long, cười nói:
- Không hổ danh là cao thủ hình sự phá án một trăm phần trăm, quả nhiên mới một chút thôi đã có thể nhìn ra vấn đề. Chúng tôi phát hiện tình huống không đúng cũng là điều bất ngờ. Không phải các cậu tìm thấy một nam một nữ nạn nhân đã chết trong đống hoang tàn chứ? Trong đó, nữ nạn nhân kia đã bị thiêu cháy hoàn toàn. Hôm nay vì mau chóng để cho người nhà nạn nhân nhận thi thể, chúng tôi đã xử lý thi thể một chút. Kết quả phát hiện vết thương chí mạng gây cái chết cho nạn nhân không phải là do nổ hay bị bỏng. Cô ta chắc chắn đã bị người khác dùng loại vũ khí như chùy sắt nện sau gáy đã chết ngay trước khi vụ nổ xảy ra. Hung thủ có thể vì để che dấu chân tướng cho nên đã tạo ra vụ nổ giả.
Đỗ Long nói:
- Ừm, rất có khả năng, hiềm nghi về chồng cô ta là rất lớn.
Hoàng Tiến cười nói:
- Đúng vậy. Chồng cô ta cũng chính là hiềm nghi của nạn nhân nam kia quả thật rất lớn. Chúng tôi đã điều tra qua, vợ chồng họ rất hay cãi cọ, chồng cô ta thậm chí đã từng uy hiếp sẽ giết cô ta, đây là những lời hàng xóm láng giềng đều nghe nói được, các đồng chí trong đồn công an cũng đã tới phối hợp hòa giải nhiều lần. Vì thế khi Hoàng Mỗ chết rồi, hiềm nghi chồng cô ta là Trịnh Mỗ rõ ràng là rất lớn. Song vấn đề nằm ở chỗ Trịnh Mỗ cũng chết rồi, hơn nữa trong phòng lại xuất hiện một cô gái chưa rõ thân phận… cô ta lại lặng lẽ rời đi một mình trong lúc bác sĩ muốn chữa trị cho cô ta, điều này khiến người khác không khỏi nghi ngờ. Có thể cô gái này có chút liên quan tới vụ án, vì thế chúng ta cần tiến hành điều tra, nói không chừng cô ta là kẻ thứ ba? Hoặc là chủ mưu hay đồng mưu giết người, tất cả đều phải điều tra rõ ràng.
Đỗ Long chau mày đứng lên nói:
- Người mà được cứu ra từ trong lòng đất với chúng tôi không phải là con gái của nhà nạn nhân sao?
Hoàng Tiến lắc đầu nói:
- Vợ chồng nạn nhân đã chết chỉ có một cậu con trai đang học bên ngoài, cô gái kia tuyệt đối không phải là thân thích của người nhà nạn nhân. Lúc dưới lòng đất cậu đã tiếp xúc với cô ta sao?
Đỗ Long nhớ lại nói:
- Cô ta vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, cái gọi là tiếp xúc chẳng qua chỉ là nắm tay cô ta qua một cái giá gỗ, kể một vài câu chuyện cười cho cô ta nghe mà thôi, cũng không biết cô ta có nghe thấy không…
Hoàng Tiến nói:
- Vậy cậu có nhớ một vài chi tiết đặc trưng của cô ta không?
Đỗ Long nói:
- Tôi chỉ biết cô ta rất trẻ, nhiều nhất cũng chỉ tầm hai mốt, hai hai tuổi.
Hoàng Tiến nói:
- Còn có cái gì cần bổ sung không?
Đỗ Long suy tư nói:
- Đêm đó, trước tiên chúng tôi cảm nhận thấy động đất, sau đó rất nhanh chóng phát hiện thấy phát nổ, rồi có người ở trên tầng hai kêu cứu, chắc chắn là người nam giới kia. Tôi và Hàn Ỷ Huyên lần lượt xông vào tòa nhà cứu người, còn chưa tìm thấy người ở đâu thì tòa nhà đã bắt đầu lung lay sụp đổ, sau đó chúng tôi bị rơi xuống hầm sàn nhà, không có cách nào thoát khỏi, may mà đó là tầng hầm… Đúng rồi, cửa hầm lúc đó đang mở, xem ra đã có người chuẩn bị nhảy xuống từ sớm. Tại sao người chồng không có ý định chạy trốn ra cửa ngoài mà lại định chui xuống hầm? Y không sợ không có người cứu sẽ bị chết đói dưới hầm sao?
Hoàng Tiến ghi chép lại hết những nội dung Đỗ Long đã nói, còn muốn hỏi thêm Đỗ Long nhưng lại quên không nhớ nổi cái gì nữa.
Hoàng Tiến đi rồi, Đỗ Long cũng không bận tâm đến việc này nữa. Theo thời gian, dư chấn cũng không thường xuyên nữa, nhưng những người mắc kẹt trong lòng đất có thể sống sót càng ngày càng ít. Khi cả ngày không còn cứu được người nào còn sống, Đỗ Long bắt đầu cân nhắc việc rời đi.
Trưa ngày hôm nay, khi Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh đang xếp hàng lấy thức ăn, Thẩm Băng Thanh đột nhiên vỗ vai Đỗ Long nói:
- Nhìn xem, hai tên hai bên trái phải phía trước kia, dường như rất giống với mấy tên khốn kiếp mà Mao Tuệ Lệ đã miêu tả với tôi…
Đỗ Long díu hai mắt lại nhìn theo, nhìn theo hướng Thẩm Băng Thanh chỉ, thấy hai người địa phương bình thường trên người, trên đầu kẹp rất nhiều băng gạc, bộ dạng trung thực, hoàn toàn không nhìn ra bọn chúng là những kẻ lưu manh nhân cơ hội có đám cháy mà ăn hôi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...