Ngô Khả Nguyên thấp giọng nói: - Tôi nói cho cậu biết chuyện này nhưng đừng để ai biết, có người nói họ Lưu cùng Cục trưởng làm nhiều việc vụng trộm, cho nên Cục trưởng mới đặc biệt chiếu cố cô ta. Nếu cậu có quan hệ với cấp trên ắt bọn họ không dám làm gì cậu, với tính tình của cô ta, sớm đã lao đến Đội trị an cướp người cướp của rồi.
Ngô Khả Nguyên tuy nói khoa trương nhưng chưa chắc đã dám làm, Đỗ Long trong lòng run sợ, hắn vốn nghĩ mọi chuyện rất đơn giản, chưa chắc cấp dưới tài giỏi sẽ làm cấp trên vui lòng. Trong lịch sử có mới nới cũ đâu phải ít, xem ra sau này cần phải cẩn thận hơn mới được. Nếu có thể tìm cơ hội cùng Cục trường Hàn bắt tay nói chuyện được thì tốt rồi…
Ngô Khả Nguyên lại nói không ít tin tức của Cục công an cho hắn, hắn thấy nình thực sự đã coi thường cục công an nhỏ của thành phố Lỗ Tây rồi, nhìn thì như bình nước tĩnh lặng, nhưng thực sự như một cái đầm sâu không thể đo được…
Ngày thứ hai, Đỗ Long đi làm việc bình thường, thấy bọn Triệu Thông Quốc đang chờ xe, mọi người đều biết hắn dẫn đội đi Quảng Châu, nên khi nhìn thấy hắn tất cả đều không khỏi ngạc nhiên. Hắn vừa ngồi xuống, Hồ Thông Viễn và Phùng Trọng Bằng liền tới chỗ hắn đệ đơn xin từ chức với vẻ mặt khó coi. Hắn không thèm đếm xỉa tới, chúc bọn họ thuận lợi trong cương vị mới, sau đó thì liền đuổi bọn họ ra ngoài.
Dương Xương Hiền vẻ mặt vui mừng chạy tới, nói với Đỗ Long: - Thật là tốt quá, hai gã kia đi rồi thì sau này đội trị an của chúng ta mọi việc lại tốt đẹp rồi.
Đỗ Long cười nói: - Lúc bọn họ ở đây không phải tôi vẫn làm việc tốt sao? Bọn họ đi rồi, Cục trưởng Hàn có nói gì không?
Dương Xương Hiền nói: - Cục trưởng Hàn nói chúng ta làm việc cho tốt, sẽ sớm có người mới bổ nhiệm, nghe nói anh là một trong những người trẻ tuổi được bổ nhiệm? Vậy thì tốt rồi, sau này chúng ta thực sự là người một nhà.
Đỗ Long mỉm cười nói: - Đúng vậy, lần này thì cậu không kiếm cớ là có người làm vướng bận rồi chứ?
Dương Xương Hiền hưng phấn nói tiếp, Đỗ Long phải kiên nhẫn lắm mới chịu được tính nói dông dài của gã, may thay trưởng phòng Lý Bân tới, hắn mới được giải thoát. Lý Bân mới nhận chức, Triệu Thông Quốc, Hoàng Hoa Lương mới được bổ nhiệm làm đội phó, còn có ba gã khác tới nhận chức đều do đội trưởng, và trung đội trưởng đề bạt, bọn họ vào ngày mai sẽ đều đến nhận chức.
Nghe tin được bổ nhiệm, mỗi người trong đội trị an đều có tâm trạng khác nhau, có người mừng thay cho đám Triệu Thông Quốc, còn có người cũng không hiểu được. Tuy nhiên, người thông minh một chút lại có thể nhìn thấy điều kỳ diệu trong lần bổ nhiệm này, đó chính là cân bằng.
Đỗ Long đề bạt bốn người, chắc chắn có hai người được bổ nhiệm, còn hai tất sẽ bị điều xuống huyện đảm nhiệm Trung đội trưởng, có thể nói là đều đạt, Hàn Vĩ Quân nghĩ gì thực sự là rất khó nắm bắt.
Đồng thời Lý Bân còn mang tới một tin tốt, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh, Thạch Siêu Vũ, Phó Hồng Tuyết tham gia thi đấu võ thuật cảnh sát quốc gia đều có thành tích tốt, tỉnh đã đề bạt khen thưởng bọn họ và đã được thông qua. Một khi lệnh khen ngợi truyền xuống, Cục công an thành phố sẽ tiến hành nghi thức trao giải cho bọn họ.
Mọi người đều quay ra chúc mừng Đỗ Long, hắn nghe nói mình chỉ có thể thăng hai cấp, thì trong lòng hơi có chút bất mãn. Giật được giải quán quân có thể tăng một cấp, cầm ba giải quán quân lại chỉ được thăng có hai cấp à? Đây không phải quá bất hợp lý sao? Sớm biết vậy đã không quá vất vả làm gì.
Sau khi Trưởng phòng Lý rời đi, hắn cùng ba đội phó mở một cuộc họp, thảo luận phân công nhiệm vụ mới, trong đó Triệu Thông Quốc phụ trách tuần tra và bảo vệ, Hoàng Hoa Lương thì phụ trách liên hệ khu vực trực thuộc đồn, chỉ đạo công tác của đội, Thẩm Băng Thanh thì nhận xét xử vụ án dự phòng.
Sau khi phân công đâu vào đó, Đỗ Long ra ngoài liền gặp Âu Dương Đình tới báo cáo, hắn cười nói: - Âu Dương Đình này quả là nhân tài, sau khi xem báo của cô tôi thấy rất hài lòng, nội dung bài báo cáo là nói về tiến độ triển khai công việc chứng nhận hộ khẩu và hoạt động kiến nghị cùng với phương pháp cụ thể, tôi đã photo làm mấy bản, mọi người cũng xem qua chút đi, cho mọi người mười phút, xem xong thì cho tôi biết quan điểm của mọi người như thế nào.
Việc này không do Dương Xương Hiền quản, nên y chỉ nhìn qua rồi nói mình không có ý kiến. Hoàng Lễ Đạt như một tên ngốc, gã đương nhiên không có ý kiến gì, nhưng Thẩm Băng Thanh và Tống Tường Bình lại xem xét khá cẩn thận. Tống Tường Bình phát hiện ra một lỗi nhỏ liền đưa ra ý kiến sửa chữa, ý kiến vừa đưa ra liền được chấp nhận.
Đỗ Long bảo Hoàng Lễ Đạt đưa ra dẫn chứng chứng thực, y khúm núm đáp ứng, báo cáo vô cùng tường tận, y không lo xem không hiểu, chỉ là không biết nên làm thế nào. Bản thân y ngược lại đã trù tính xong rồi, bây giờ đã là cuối năm, nếu hành động này làm tốt thì có thể sẽ giúp y giành được chút thành tích, hành động cụ thể sẽ giao cho nha đầu tên Âu Dương Đình kia. Cô ta có quan hệ không tệ với Đại đội trưởng, xong việc này sẽ đề bạt cô, như vậy cả hai đều vui vẻ rồi.
- Đại đội phó Dương, chúng ta không thể một mình hành động, nếu bọn người Triệu Dương Quốc trở về, chúng ta nên thương lượng với anh ta về hoạt động tuyên truyền trị an… Đỗ Long nói.
Dương Xương Hiền nói: - Được, chờ anh ta trở về, còn có Đại đội phó phụ trách tuyên truyền đến nhận chức, lúc đó tôi sẽ thương lượng với bọn họ, chậm nhất tuần sau phải bắt đầu làm tuyên truyền trị an.
Bị Đỗ Long thúc giục, đội trị an bắt đầu hoạt động tuyên truyền rất rầm rộ, vậy mà những địa bàn trọng điểm tuyên truyền vẫn xảy ra đầy rẫy vụ trộm cướp, đó chính là điểm sáng duy nhất của đội trị an trong một tháng qua.
Năng lực đặc biệt của Đỗ Long khiến Hàn Vĩ Quân có chút tâm phục, hắn đã thuyết phục Lưu Kha, vụ án buôn thuốc phiện lớn lại do đội trị an phá, điều này khiến tinh thần của toàn đội trị an tăng gấp bội. Mấy Phó Đại đội trưởng mới vào đều nhìn Đỗ Long với con mắt khác, tinh thần đội trị an chưa bao giờ cao như lúc này.
Công việc trong đội cũng dần đi vào quỹ đạo, Đỗ Long lại bắt đầu cảm thấy nhàm chán, các công việc dưới đều có đội phó phụ trách. Các vụ án mà Đại đội trị an phụ trách thật không cần hắn làm, Thẩm Băng Thanh đủ khả năng để đảm nhiệm, hắn liền trở thành một Đại đội trưởng ăn không ngồi rồi cả ngày chỉ họp và báo cáo tình hình.
Chiều thứ sáu, hắn cùng Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong mân mê điện thoại chán chê, bắt đầu mong tới bài ‘luyện tập tự bảo vệ mình’ ngày mai của Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình. Hắn đã sớm biết hai bọn họ có vấn đề, cho nên hắn tuyệt đối không bỏ lỡ cơ hội này để trêu đùa họ. Nếu có thể tìm ra bí mật từ bọn họ thì thật là không gì tốt bằng, ngay cả không thể, thì hai cô bé tự mình dâng tới cửa này khẳng định không thể bỏ qua…
“Tinh…….” Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, khiến giấc mơ đẹp bị phá, hắn tức giận cầm điện thoại lên hét: - Tôi là Đỗ Long, ai vậy?
Trong điện thoại giọng một cô gái thoáng chút bối rối, nói: - Tôi làm tại Ủy ban nhân dân thành phố, ở đây có gã cầm dao uy hiếp con tin, anh mau phái người tới đây đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...