- Thì ra là thế… Mọi người giật mình. Đỗ Long nói: - Người tranh giành khẩu khí, phật tranh giành nén nhang. Lúc này, tôi sẽ cùng cái bà gia kia đối chọi, để xem bà ta có năng lực gì. Được rồi, bỏ qua chuyện này không nói nữa, trải qua mấy ngày điều tra, vụ án ăn trộm và đập xe hàng loạt đã có tiến triển rất lớn. Chúng ta cần tập trung vào mấy nghi phạm sau đây…
Đỗ Long đưa mấy phần tài liệu đã được đóng thành sách cho Tống Tường Bình. Tống Tường Bình nhìn qua rồi liền phát xuống cho mỗi người bên dưới. Khi Hồ Thông Viễn nhìn thấy ảnh chụp khuôn mặt của nghi phạm ở trang thứ nhất thì trong lòng trầm xuống, anh ta không ngờ Đỗ Long nhanh như vậy đã điều tra ra được chính chủ, cũng may những người này trước đó đã rời khỏi tỉnh Thiên Nam.
Dương Xương Hiền nhìn tài liệu, sau đó cười một cách rất kỳ quái, nói: - Anh Hồ, mấy người này nhìn quen mắt đấy chứ, đây không phải là mấy thành viên thuộc băng trộm cắp mà lần trước anh đã phá được kế hoạch của chúng hay sao?
Hồ Thông Viễn lạnh nhạt nói: - Vậy à? Tôi cũng không nhớ lắm, khó được như anh còn nhớ rõ như vậy.
Đỗ Long cũng rất bội phục bản lĩnh thấy núi Thái Sơn sụp ngay trước mắt nhưng vẫn bình tĩnh của Hồ Thông Viễn, hắn nói: - Theo điều tra, trước mắt đã xác định được những tên này có hiềm nghi rất lớn. Hành tung hơn một tháng gần đây của bọn chúng rất khả nghi, đa số thời điểm khi phát sinh vụ án thì bọn chúng đều không có chứng cớ ngoại phạm. Hơn nữa buổi tối hôm thứ hai, lúc tôi đến đại đội đưa tin thì mấy tên này đột nhiên cùng nhau mất tích. Điều này càng làm tăng thêm tính hiềm nghi của bọn chúng. Căn cứ theo những gì điều tra được, đám người này hẳn là đã đi Quảng Châu, cho nên tôi định tự mình đi Quảng Châu một chuyến.
Tống Tường Bình nói: - Đại đội trưởng, anh không cần phải tự mình đi như vậy chứ? Tùy ý phái vài người thông minh cơ trí đi là được mà.
Đỗ Long nói: - Tôi vẫn nên tự mình đi một chuyến thì hơn.
Hồ Thông Viễn nói: - Phó đại đội trưởng Dương không phải hoài nghi bên trong chúng ta có nội gián hay sao? Đại đội trưởng, cậu không nên đem kế hoạch nói ra trước mặt mọi người như vậy, nếu lại để lộ tin tức khiến nghi phạm chạy thoát thì làm sao bây giờ?
Đỗ Long cười nói: - Tôi tin tưởng mọi người ở đây, cũng tin rằng lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Bọn chúng chạy không thoát đâu.
Dương Xương Hiền trừng mắt nhìn Hồ Thông Viễn, hỏi: - Đại đổi trưởng, anh tính mang theo mấy người vậy?
Đỗ Long nói: - Tôi, Trương Chấn Nghiệp, Triệu Tinh Thần, còn lại thì tùy chọn thêm hai người nữa.
Dương Xương Hiền lại hỏi: - Đại đội trưởng, anh đi Quảng Châu rồi, nếu đội phòng chống ma túy bên kia lại gia tăng áp lực với chúng ta thì phải làm sao?
Đỗ Long nói: - Kéo dài, đến lúc kéo không được nữa thì nói sau, dù sao tôi cũng định chiều nay nộp báo cáo thỉnh công. Chung quy thì cục trưởng Hàn cũng không đến nỗi quá thiên vị cho bên phòng chống ma túy phải không nào?
Mọi người có vẻ không yên, nhưng thấy bộ dạng vô cùng chắc chắn của Đỗ Long thì ai nấy cũng không nói gì thêm nữa.
Sau khi tan họp, Thẩm Băng Thanh giữ hắn lại, hỏi: - Đỗ Long, vì sao cậu không dẫn tôi theo? Hôm nay tôi cảm thấy đã đỡ hơn nhiều rồi.
Đỗ Long nói: - Cậu cùng Thạch Siêu Vũ và Hoàng Hoa Lương vẫn là nhanh chóng quen thuộc tình hình của đại đội trị an đi. Việc đi bắt vài tên trộm vặt cũng không cần cậu phải đại giá thân chinh làm gì. Tôi đi Quảng Châu thật ra là còn có chuyện khác, cậu không cần phải đi theo đâu, ở nhà nghỉ ngơi hai ngày đi.
Buổi chiều, Đỗ Long quả thực đưa báo cáo lên. Hàn Vĩ Quân nhìn kỹ báo cáo của Đỗ Long, thật đúng là không thể tìm ra bất kỳ nhược điểm gì, hơn nữa khẩu cung của Hầu Hạp cũng chứng minh địa điểm giao dịch cuối cùng được quyết định là sau khi Phó Hồng Tuyết đã bị đánh ngất. Ngờ vực vô căn cứ của đội phòng chống ma túy bên đó đối với Đỗ Long trước mặt báo cáo này đã tan thành mây khói.
Hàn Vĩ Quân kỳ thật hiểu rất rõ vấn đề nằm ở chỗ nào, cho nên ông ta cũng chưa cần xem kỹ, trực tiếp để báo cáo của Đỗ Long sang một bên, nói: - Đỗ Long, cậu muốn làm gì đây? Định tạo xì-căng-đan à?
Đỗ Long cười nói:
- Tôi chỉ là đệ trình báo cáo miêu tả sự thật như bình thường mà thôi, cục trưởng Hàn, ngài suy nghĩ quá nhiều rồi.
Hàn Vĩ Quân hừ một tiếng, nói: - Thật vậy à? Tôi cũng từng ngồi ở bên dưới như cậu đấy… Được rồi, báo cáo này tôi nhận, còn chuyện gì nữa không?
Đỗ Long nói: - Vẫn còn một chuyện… cục trưởng Hàn, vụ án ăn trộm và đập xe kia đã có manh mối. Trước mắt, đã xác định được nghi phạm chạy trốn tới Quảng Đông, tôi dự định tự mình đi Quảng Châu một chuyến. Nếu xác thực bọn chúng chính là thủ phạm thì sẽ lập tức bắt bọn chúng trở về.
Hàn Vĩ Quân kinh ngạc nói:
- Nhanh như vậy cậu đã điều tra ra sao? Không tồi đâu, chẳng qua vì sao cậu lại muốn đích thân đi như vậy? Phái vài người khác đi không được sao?
Đỗ Long nói: - Nghi phạm hết sức giảo hoạt, tôi e nếu không tự mình đi bắt thì không thể tóm được bọn chúng. Mặt khác… Dương Xương Hiền vẫn hoài nghi bên trong đại đội trị an có nội gián thông đồng với kẻ cướp, lần này tôi rời khỏi chính là muốn dụ rắn khỏi hang. Chỉ cần tên gian tế kia mật báo với kẻ cướp thì có thể tóm được gã rồi.
Hàn Vĩ Quân cau mày nói: - Thực sự có chuyện như vậy à? Vậy cậu đi đi, lúc phát hiện nội gián thì không được lộ ra, sau khi đem chứng cứ qua cho tôi xem rồi hẵng nói.
Đỗ Long gượng cười nói:
- Cục trưởng Hàn, có khi chứng cứ chỉ là một câu nói, chỉ là thoáng qua trong nháy mắt mà thôi… Tôi sẽ tận lực…
Hàn Vĩ Quân cấp cho Đỗ Long thư giới thiệu. Có thứ này trong tay, Đỗ Long có thể ở Quang Đông liên hệ với cục công an địa phương để nhờ bọn họ hỗ trợ truy bắt.
Đỗ Long cầm thư giới thiệu, đứng trong thang máy đi xuống lầu dưới của cục công an. Lúc hắn vừa ra khỏi cửa chính thì lại gặp phải đại đội trưởng Lưu Kha của đội phòng chống ma túy.
Lưu Kha cũng nhìn thấy Đỗ Long, vốn trên khuôn mặt bà ta đang mang theo nụ cười bỗng nhiên chuyển sang lạnh lùng. Đỗ Long đối với loại phụ nữ không biết phân biệt phải trái này cũng không có cảm tình gì. Lúc hai người mặt mày sa sầm đi qua nhau thì Đỗ Long nghe thấy Lưu Kha thấp giọng mắng một câu:
- Không biết xấu hổ!
Cho dù tính tình Đỗ Long có tốt đến mấy thì cũng không thể để người khác nhục mạ mình như vậy, cho nên hắn quay người, mặt lạnh như sương quát lên: - Bà nói cái gì?
Cả người Lưu Kha giật nảy lên, bởi vì tiếng quát này của Đỗ Long hàm chứa nội khí khiến bà ta kinh hồn táng đảm một trận. Lưu Kha được người khác thổi phồng là anh hùng hơn 10 năm nay, tính tình ngày càng quá quắt, tu dưỡng lại không theo kịp, bà ta sớm đã không còn là nữ cảnh sát trẻ tuổi thấy việc nghĩa hăng hái làm của năm đó nữa rồi, bình thường vốn đã quen hất hàm sai bảo người khác, liệu có ai dám vô lễ với bà ta như vậy chứ?
Vốn Lưu Kha căn bản không để một tên trẻ tuổi như Đỗ Long vào mắt, hiện giờ bị Đỗ Long quát nạt trước mặt mọi người, bà ta cảm thấy uy nghiêm của bản thân bị khiêu khích nghiêm trọng. Nhịp tim đập gia tăng mãnh liệt, máu trong người như sôi trào vọt lên não, Lưu Kha tức giận xoay người nói với Đỗ Long: - Nói vậy thì sao, tôi sợ cậu chắc, đồ không biết xấu hổ. Vì đoạt công lao của người khác, không ngờ lại làm ra những chuyện xấu xa như vậy. Cậu quả thực là đồ bại hoại trong đội ngũ cảnh sát! Đồ sâu mọt đáng xấu hổ!
Đỗ Long quát lạnh nói: - Bà câm miệng cho tôi! Bà có tin tôi lập tức tố cáo bà tội phỉ báng với phòng kiểm tra kỷ luật hay không? Chuyện không có chứng cứ thì tốt nhất không nên nói lung tung. Nếu bà không phải phụ nữ, bà dám nói xấu, nhục mạ, công kích tôi như vậy thì tôi đã sớm cho bà một cái tát rồi! Thật sự là không thể nói lý mà!
Lưu Kha tức giận đến nỗi cả người run rẩy, bà ta cười lạnh nói:
- Chứng cứ? Còn cần chứng cứ nữa sao? Chuyện tình cảm của hai người sớm đã truyền tới hàng cùng ngõ hẻm rồi, cậu muốn bắt gian tại giường mới chịu nhận à? Nếu không phải con nhóc kia lặng lẽ tiết lộ tin tức cho cậu thì đại đội trị an các cậu ngay cả vụ án đập xe cũng không thể phá được, làm sao còn có thể bắt được đám buôn lậu ma túy đang giao dịch chứ?
Đỗ Long cười lạnh nói: - Có thể nói ra những lời như vậy thì quả thực làm cho người ta hoài nghi bà có phải cảnh sát hay không nữa. Tôi cũng lười nói chuyện vô nghĩa với bà. Nếu bà cảm thấy tôi dùng thủ đoạn hèn hạ cướp công của bà thì bà cứ việc phản ánh với cấp trên bên kiểm tra kỷ luật. Tôi bây giờ còn phải đi bắt nghi phạm của vụ án ăn trộm và đập xe, cũng không rảnh mà dông dài với bà làm gì.
Nói xong Đỗ Long liền ngang nhiên rời đi. Lưu Kha nhìn theo bóng lưng của hắn, dần dần tỉnh táo lại. Ngay sau đó, bà ta liền ý thức được tình hình không ổn, chỉ thấy chung quanh đứng không ít đồng nghiệp, bọn họ dùng ánh mắt hoặc là kỳ quái hoặc là thương hại để nhìn Lưu Kha. Nội tâm của Lưu Kha không khỏi trầm xuống…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...