Thành phố Lỗ Tây đêm nay rất không yên tĩnh. Các đội viên của Đại đội trị an liên kết với các Đồn công an triển khai phân vùng điều tra đối với khu vực nội thành.
Cảnh sát cần kiểm tra nhà thì không cần bất kỳ lý do gì, tuy nhiên động tĩnh quá huyên náo. Rất nhanh tin tức vẫn được truyền đến tai người cần nghe. Hồ Thông Viễn từ mối quan hệ khác của mình và Phùng Trọng Bằng đã nhận được tin tức.
- Họ Đỗ thẹn quá hóa giận rồi! Phùng Trọng Bằng nói với Hồ Thông Viễn: - Nghe nói hắn bị Cục trưởng la mắng một trận, bất đắc dĩ mới ép cấp dưới đi điều tra suốt đêm. Động tĩnh rất huyên náo, cũng không biết cuối cùng sẽ kết thúc như thế nào.
Hồ Thông Viễn hừ một tiếng, nói:
-Đừng vui mừng quá sớm. Không biết tại sao, lòng tôi luôn cảm thấy ghê rợn. Giống như bị người ta theo dõi vậy, nhưng thế nào cũng không tìm được mục tiêu... Bộ dạng của tiểu tử họ Đỗ bí bí hiểm hiểm, thực ra hắn thực sự rất lợi hại. Những điều hắn nói trong buổi học chiều nay tôi đều kiếm người tìm hiểu một chút, anh đoán như thế nào? Đều là sự thật, thậm chí còn truyền kỳ hơn so với bản thân hắn nói. Chú nuôi của hắn là Bí thư Châu ủy, cha bạn gái của hắn là Giám đốc Sở công an tỉnh. Mặc dù nghe nói đã từ chức nội bộ, tuy nhiên cây đổ rễ vẫn còn. Người như vậy chúng ta không thể trọc vào đâu.
Phùng Trọng Bằng nói: - Những người đó không phải đã đi khỏi rồi sao? Bây giờ trong tay Đại đội trị an không có chứng cớ gì. Trái lai tôi còn muốn xem tên họ Đỗ sẽ điều tra như thế nào!
Thứ tư khi Đỗ Long đến phòng làm việc, Vi Phương Giang đang rót nước sôi, Đỗ Long nói với cậu ta:
- Tiểu Vi, lát nữa xong việc nhớ thông báo cho các chính trị viên và mấy vị Đại đội phó chín giờ đến phòng họp nhỏ để họp nhé.
- Lại họp ạ? Vi Phương Giang cười nói: - Trước kia Đại đội trưởng một tuần chưa hẳn đã tổ chức một cuộc họp, anh hai ngày nay mở họp còn nhiều hơn so với một tháng trước kia.
Đỗ Long cười nói: - Tôi thế này chẳng phải cũng là hết cách sao? Mới đến đấy, nhưng vấn đề của Đại đội trị an cũng hơi nhiều chút. Ở đây cũng không giống Đồn công an, sở trưởng có thể quyết định tất cả mọi việc. Cho nên cuộc họp nhỏ khẳng định là phải liên tục tổ chức rồi.
Vi Phương Giang cười, đột nhiên nhảy ra câu: - Thực ra... Đội trưởng Đằng trước kia... Tất cả đều là anh ấy định đoạt, cho nên hoàn toàn không cần phải họp.
Đỗ Long cười nói: - Cũng bởi vì anh ta muốn độc đoán, cho nên mới phạm sai lầm. Tôi không thể dẫm lên vết xe đổ của anh ta. Họp chính là con đường trọng yếu để hiểu tâm tư của mọi người nhằm giải quyết mâu thuẫn. Cũng may khi chúng ta họp không gặm hạt dưa, chắc sẽ không mang đến phiền toái quá lớn cho cậu đâu.
Vi Phương Giang cười nói: - Không phiền toái, không phiền toái. Đây là công việc của tôi. Có thể giúp Đại đội trưởng anh giải quyết vấn đề chính là vinh hạnh của tôi.
Đỗ Long gật đầu cười, sau khi Vi Phương Giang rót xong nước sôi liền rời đi. Chỉ trong chốc lát Tống Tường Bình đi vào văn phòng của Đỗ Long, tiếp theo là Dương Xương Hiền, ngay sau đó Hồ Thông Viễn cũng tới. Mọi người nghe nói phải họp, đều đến thám thính tin tức.
Đến chín giờ họp, tất cả mọi người đều biết sơ sơ sự việc. Đỗ Long trước tiên nói một lượt chuyện xảy ra tối hôm qua. Dương Xương Hiền trước mặt mọi người xin lỗi, thành khẩn đọc bản tự kiểm về sự việc tối hôm để xin mọi người tha thứ.
Hồ Thông Viễn phát hiện sự việc có chút không đúng, gã ta liền yên lặng. Kỹ năng chính trị của Phùng Trọng Bằng dù sao kém một chút. Sau khi Dương Xương Hiền xin lỗi xong, y không kìm nổi liền châm chọc nói: - Gây ra phiền phức lớn như vậy, gây tổn hại lớn đến hình tượng của đội trị an, nói xin lỗi thì xong ư? Phải xử lý như thế nào còn phải hỏi rõ ý của Cục trưởng Hàn.
Đỗ Long mỉm cười nói: - Chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, giảm sức ảnh hưởng đến mức nhỏ nhất, đây chính là ý của Cục trưởng Hàn.
Phùng Trọng Bằng sửng sốt, nhưng vẫn không phục nói: - Việc này ảnh hưởng lớn như vậy, làm sao có thể chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có chứ?
Dương Xương Hiền cười nhạt nói: - Việc này ảnh hưởng lớn như thế nào? Vừa không bị đăng báo, Hầu Hạp cũng không có ý kiện chúng ta. Phùng Trọng Bằng anh hãy nói rõ cho tôi nghe xem, việc này lớn như thế nào?
Phùng Trọng Bằng mặt trầm xuống, y không ngở rằng chuyện này lại đầu voi đuôi chuột. Không ngờ Hầu Hạp lại buông tha làm to sự việc. Chẳng lẽ là Cục trưởng Hàn đích thân ra mặt để cho báo chí Lỗ Tây bỏ qua tin tức lớn này?
Hồ Thông Viễn trong lòng càng nghiêm nghị, Hầu Hạp không phải là người dễ đối phó như vậy. Nghe nói tối hôm qua gã ta bị côn điện dí ở đâu đó, bây giờ vẫn đang kiểm tra trong bệnh viện. Gã ta làm sao có thể dễ dàng buông tha cơ hội chỉnh chết kẻ thù? Ý của Cục trưởng Hàn gã ta lại lại càng rõ ràng. Việc này rất kỳ lạ, năng lượng của tiểu tử họ Đỗ này không ngờ còn lớn hơn so với dự đoán. Thật sự đã xem thường hắn rồi...
Trên thực tế tất cả mọi người đều rất khó chịu, bao gồm cả Hàn Vĩ Quân. Sáng sớm y đã mở xem nhật báo Lỗ Tây, khắp nơi đều không tìm thấy tin tức về chuyện câu lạc bộ giải trí đĩa bay tối hôm qua bị kiểm tra. Trái lại tiêu đề trên trang nhất lại đưa tin nói tối hôm qua Đại đội trị an triển khai hành động thanh tra 'Hài hòa bình an', thanh trừ không ít tai hoạ ngầm trị an và vân vân.
Tiếng chuông vang lên, Hàn Vĩ Quân cầm điện thoại lên, thư ký nói: - Cục trưởng Hàn, Trưởng phòng Giang của Phòng công an châu gọi điện tới.
Hàn Vĩ Quân trong lòng rùng mình, y nói: - Nối máy.
Sau khi điện thoại được nối, Giang Thượng Đức hỏi: - Tiểu Hàn, đây là chuyện gì vậy? Chẳng phải cậu nói hôm nay sẽ có tin tức tốt sao?
Hàn Vĩ Quân nói: - Trưởng phòng, sự việc đột nhiên có biến cố. Bây giờ tôi đang tìm hiểu tình hình, có tin tức cụ thể tôi sẽ hồi báo cho sếp được không?
Giang Thượng Đức nói:
- Cậu phải tranh thủ thời gian, tôi không hy vọng kéo dài quá lâu. Còn nữa, làm kín kẽ chút, đừng để hắn phát hiện.
Nói xong Giang Thượng Đức liền cúp máy. Hàn Vĩ Quân cười khổ, vừa muốn nhanh một chút, vừa muốn không kinh động đối phương, việc này dễ xử lý như vậy sao? Đỗ Long cũng không phải tên ngu ngốc... Trên thực tế Hàn Vĩ Quân rất khen ngợi Đỗ Long. Nếu như không phải Giang Thượng Đức có ơn trị ngộ muốn y lặng lẽ xử lý Đỗ Long, y nhất định sẽ trọng dụng Đỗ Long giống như Lý Tùng Lâm, thật đáng tiếc ...
Hàn Vĩ Quân cười khổ bắt đầu nghĩ cách điều tra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Y gọi điện thoại cho Chủ biên tòa soạn mình quen nói lời cảm ơn. Chủ biên ngược lại cũng không gạt y, nói: - Cục trưởng Hàn, anh không cần cảm ơn tôi, trang báo của chúng tôi đều sắp xếp rồi. Ban Tuyên giáo thành phố đột nhiên gọi điện thoại đến bảo chúng tôi hủy tin tức kia, sau đó trực tiếp nhét cho chúng tôi một phần tài liệu bỏ vào tiêu đề trang nhất. Anh cũng không biết việc này sao? Xem ra trong đại đội trị an có người tài ba nhỉ!
Hàn Vĩ Quân lại gọi điện thoại cho Ban tuyên giáo thành phố, Trưởng ban Ban tuyên giáo thành phố nói với Hàn Vĩ Quân rằng Ban tuyên giáo tỉnh trực tiếp gọi điện thoại xuống yêu cầu hủy tin tức. Về phần thay đổi tin tức cũng là chỉ thị của Ban tuyên giáo tỉnh trực tiếp ném xuống cho bọn họ.
Hàn Vĩ Quân trong lòng nghiêm nghị. Y vốn tưởng rằng là Bí thư Châu ủy ra mặt giải quyết vấn đề, không ngờ lại là Ban tuyên giáo tỉnh trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh. Năng lượng của Đỗ Long thật đúng là không nhỏ!
Sau khi Hàn Vĩ Quân buông điện thoại bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ. Y có nhất thiết phải vì một lãnh đạo cũ trong lòng oán niệm mà chèn ép hãm hại một người tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hơn nữa rất có bối cảnh như vậy không?
Đỗ Long thông qua nhà nhiếp ảnh Lưu Đức Phức của Đài truyền hình tỉnh để cho một cán bộ nhỏ của Ban tuyên giáo tỉnh gọi điện thoại cho Ban Tuyên giáo thành phố, khiến sự việc trong nháy mắt đã thay đổi xu hướng. Sở dĩ hắn không xin Mã Quang Minh ra mặt, chính là muốn nói cho người đang bí mật mưu tính hắn biết rằng bối cảnh của hắn rất mạnh, chiêu rất nhiều. Không có việc gì tốt nhất đừng đến trọc hắn thì tốt hơn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...