Cảnh Lộ Quan Đồ

Thẩm Băng Thanh còn tưởng rằng mình đã bị Hồ Thông Viễn phát hiện ra, nhưng chỉ thấy gã đi qua ngay bên cạnh chiếc xe, càng đi càng xa. Thẩm Băng Thanh cẩn thận bám theo gã, Hồ Thông Viễn thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn, dáng vẻ có tật giật mình.

Một lát sau, Hồ Thông Viễn đến bên một buồng điện thoại hẻo lánh, nhìn đông nhìn tây rồi mới móc ra cái thẻ điện thoại nhét vào cái điện thoại công cộng, nhập mật mã rồi mới bắt đầu bấm số.

Hồ Thông Viễn gọi liên tiếp hai cuộc điện thoại xong mới mang theo vẻ mặt đắc ý trở về nhà. Thẩm Băng Thanh chờ gã đi rồi, nhanh chóng bước vào buồng điện thoại. Vừa chép lại số điện thoại cho Đỗ Long, vừa tiếp tục theo sau Hồ Thông Viễn.

Đỗ Long nhanh chóng nghe điện thoại, hỏi:

- Băng Thanh, có việc gì vậy?

Thẩm Băng Thanh nói: - Hồ Thông Viễn lén lén lút lút gọi hai cuộc điện thoại ở buồng điện thoại công cộng, số điện thoại là 9119114, bây giờ tôi đang tiếp tục theo dõi gã.

Đỗ Long nói: - Cậu vất vả rồi, để tôi tra một chút xem gã gọi cho ai. Nếu như có manh mối thì cậu có thể về nghỉ ngơi rồi.

Thẩm Băng Thanh nói: - Không có gì, không mệt chút nào cả. Nếu có thể phá được án thì cho dù mệt một chút cũng là đáng giá mà.


Đỗ Long kết thúc cuộc nói chuyện với Thẩm Băng Thanh xong,lại gọi điện thoại cho Nhạc Băng Phong: - Băng Phong, em giúp anh tra một số điện thoại, số này vừa được dùng để gọi đi hai cuộc. Anh muốn biết xem nó gọi cho ai.

Nhạc Băng Phong nói: - Bạch Nhạc Tiên có ở bên cạnh anh không? Hừ, trước mặt cô ta anh không dám gọi em là Phong nhi nữa hả? Mau đưa di động cho cô ta, em muốn nói chuyện một chút.

Đỗ Long cười khổ nói: - Đừng làm loạn nữa, mau tra giúp anh đi!

Bạch Nhạc Tiên bị Đỗ Long làm cho nằm xụi lơ ở trên giường, nghiêng đầu qua, thầm cắn răng hỏi:

- Băng Phong à? Muộn thế này rồi anh còn gọi điện cho cô ta làm gì nữa? Hay là…thời điểm này?

Cô gái nhỏ này phần đầu thì không nghe thấy, nhưng hai chữ Băng Phong lại khơi được ý thức của cô. Đỗ Long nhéo lên cặp mông trắng như tuyết của cô, sau đó nặng nề đâm vào vài cái. Bạch Nhạc Tiên lớn tiếng rên rỉ, Đỗ Long muốn che cái miệng của cô lại cũng đã muộn rồi.

Nhạc Băng Phong nghe thấy tiếng rên rỉ tuyên bố chủ quyền công khai của Bạch Nhạc Tiên, trong lòng cảm thấy rất ủy khuất. Dù có so thế nào đi nữa thì bản thân mình cũng ưu tú hơn cô ta, quen biết với Đỗ Long cũng sớm hơn cô ta, cô ta dựa vào cái gì mà chiếm mất Đỗ Long chứ?


Nhạc Băng Phong hừ một tiếng:

- Đỗ Long, anh mà không bịt miệng cô ta lại em sẽ tắt điện thoại. Không ngờ anh lại gọi điện cho em vào lúc này, muốn làm em tức chết hả?

Đỗ Long cười khổ nói: - Không phải thế. Tiên nhi, đừng làm loạn nữa, anh đang nhờ Phong nhi tra giúp manh mối. Việc này có liên quan đến an toàn tính mạng của một cảnh sát nằm vùng, em cứ làm loạn một cách vô lí như vậy anh sẽ tức giận đấy!

Bạch Nhạc Tiên cười khúc khích, lớn tiếng nói: - Băng Phong, tôi đùa cô đấy, đừng để ý nhé. Tôi đọc sách tiếp đây, cô với Đỗ Long từ từ nói chuyện nhé!

Tiểu yêu tinh này lại đang lừa gạt người khác, nhưng cũng xem như là gián tiếp giải vây cho Đỗ Long. Hắn cảm kích hung hăng đâm thêm hai cái nữa, Bạch Nhạc Tiên bị kích thích suýt nữa lại kêu lên, may là cô kịp lúc cắn vào gối đầu nên không phát ra âm thanh.

Nhạc Băng Phong tất nhiên là không tin lời của Bạch Nhạc Tiên rồi, cô hừ một tiếng nói: - Tra được rồi, thành phố Lỗ Tây sao mà vẫn lạc hâu thế. Không ngờ vẫn còn trạm điện thoại IC. Hai số điện thoại mà số vừa nãy gọi đi là… uhm. Theo so sánh đối chiếu dữ liệu thì một người là Hầu Hạp, còn một người nữa thì…không có số chứng minh nhân dân. Có cần em tiện tay tra tình hình các cuộc nói chuyện của hai số này không?

Đỗ Long trong lòng trầm xuống, nói: - Số của Hầu Hạp phỏng chừng là không tra được gì đâu. Em tra tình hình các cuộc nói chuyện của cái số vô danh kia đi, tiện tay tra luôn vị trí hiện tại của nó.


Nhạc Băng Phong không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn phím lạch cạch truyền đến trong điện thoại, chắc là đang bận rộn, một lúc sau mới lên tiếng: - Em đã gửi cho anh hai bản ghi chép các cuộc trò chuyện rồi đó, hơn nữa cơ sở liên lạc của số điện thoại đấy dày đặc, chắc chắn là đang vận động với tốc độ cao. Theo em dự đoán thì chắc là đang ở đường sắt Nam Minh. Để em tra giúp anh các chuyến tàu của hệ thống đường sắt. Sao Bạch Nhạc Tiên im lặng vậy? Hay là vừa gọi điện thoại vừa làm thì không được thoải mái?

Đỗ Long à một tiếng, nói: - Không sao đâu. Anh thì đương nhiên là bị ảnh hưởng một chút, nhưng cô ấy thì không bị ảnh hưởng gì đâu. Lần sau em có thể thử xem.

Nhạc Băng Phong khẽ hừ nhẹ, nói: - Tra được rồi, mục tiêu đang ở trên một chiếc xe đến Quảng Châu. Để em thử tra danh sách các cuộc trò chuyện xem có manh mối gì về thân phận y không.

Đỗ Long chấn động tinh thần, nói: - Đang trên đường đến Quảng Châu à? Uhm, tên này rất khả nghi. Em tra giúp anh xem hắn có đi cùng mấy tên đồng bọn không. Anh cúp máy trước đây, có đồng nghiệp đang chờ anh trả lời điện thoại.

Nhạc Băng Phong “uhm” một tiếng, nói: - Nửa tiếng nữa em sẽ gọi lại cho anh. Đến lúc ấy, trên người em sẽ chẳng còn mảnh vải nào đâu, bye.

Nhạc Băng Phong hơi ngượng ngùng cúp điện thoại, trên mặt Đỗ Long trào dâng nụ cười hạnh phúc. Hắn ngay lập tức gọi điện cho Thẩm Băng Thanh: - Băng Thanh, có manh mối rồi. Mục tiêu thật sự có khả năng đang chạy trốn theo hướng Quảng Đông, không uổng phí công sức của cậu rồi. Nhưng tạm thời cậu vẫn chưa được nghỉ đâu, cậu có thể giúp tôi đến câu lạc bộ giải trí UFO không? Tôi có cảm giác ở đó sắp xảy ra chuyện không hay.

Thẩm Băng Thanh ngạc nhiên: - Xảy ra chuyện á? Sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Không cầntheo dõi Hồ Thông Viễn nữa à?

Đỗ Long đáp: - Hồ Thông Viễn đã truyền tin tức ra ngoài rồi, cũng không cần theo dõi gã nữa. Tôi đã cho người theo dõi thẻ điện thoại IC của gã rồi, gã chỉ cần gọi điện thoại là sẽ bị thu âm lại ngay lập tức, đồng thời thông báo cho tôi. Thế nên bây giờ cậu đến câu lạc bộ giải trí đĩa bay ngay lập tức đi. Hồ Thông Viễn vừa gọi điện cho Hầu Hạp - ông chủ của câu lạc bộ giải trí đĩa bay. Tôi sợ là đồng nghiệp đang nằm vùng của chúng ta có thể vì vậy mà bị lộ. Cậu chuẩn bị cho tốt vào, tùy cơ mà ứng biến. Nếu như có rắc rối, tôi sẽ gọi điện cho cậu. Nếu trước 11 rưỡi mà không thấy tôi gọi đến thì cậu có thể về.

Thẩm Băng Thanh nói: - Được, tôi đi đây.


Sau khi cúp điện thoại, Bạch Nhạc Tiên và Đỗ Long lại thay đổi vị trí, cô nằm trong lòng của hắn nói: - Mới nhậm chức ngày đầu tiên mà đã bận rộn thế này cơ à?

Đỗ Long nói: - Chẳng còn cách nào khác, có một vụ án mà kéo dài hơn một tháng. Vừa hay có thể làm khó được anh, cái bọn Đại đội trị an khốn kiếp…

Bạch Nhạc Tiên cười nói: - Khốn kiếp? Sao anh có thể nói đồng nghiệp mới như vậy chứ?

Đỗ Long thở dài: - Cũng gần như thế đấy, chủ yếu là vài tên khốn kiếp làm hỏng mất việc. Đợi tình hình ổn định rồi, anh sẽ quét sạch lần lượt từng tên một.

Bạch Nhạc Tiên nhìn Đỗ Long, lộ ra vẻ mặt sùng bái, ngưỡng mộ: - Anh Long, em thấy anh bắt đầu có chút giống bố em rồi đấy.

Đỗ Long cười nói: - Thế sao em không gọi một tiếng bố đi? Dưới tay anh bây giờ cũng có hai, ba trăm người rồi, lại tiến thêm một bước lớn đến chức Cục trưởng Cục công an rồi.

Bạch Nhạc Tiên “ uhm” một tiếng, bỗng nhiên nói: - Anh Long, anh thật sự muốn sống cùng em cả đời à? Nhưng anh đào hoa như vậy, có lúc em thật sự là có chút nghi ngờ.

Đỗ Long không nói gì, chỉ dùng sức đâm vào, Bạch Nhạc Tiên cắn răng nói: - Xấu xa! Sau đó lại bị hắn dẫn dắt vào thế giới như cuồng như si, cũng không nói thêm được câu trách móc nào nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui