Dương Xương Hiền không kiên nhẫn nói:
- Anh Tống, tôi bảo này. Anh đừng đứng đây nói quá lên thế, Đại đội của chúng ta có nhiều kẻ điên như vậy sao? Tôi thấy mọi người vẫn tốt đấy thôi. Cái thằng tự sát cũng là bởi vì gặp vấn đề tình cảm mà nghĩ luẩn quẩn trong lòng rồi đi tự sát. Anh đừng có cứ chụp tất cả vào vấn đề tâm lý.
Tống Tường Bình nói:
- Có vấn đề tâm lý cũng không phải là kẻ điên. Đây là mối quan hệ của lượng biến và chất biến. Nếu tích lũy quá nhiều cảm xúc tiêu cực, thì khi đột nhiên bạo phát sẽ rất nguy hiểm.
Dương Xương Hiền nói:
- Bởi vậy nên mới muốn Chính trị viên anh thường xuyên phụ đạo tâm lý cho mọi người. Đội trị an nếu thật có nhiều vấn đề về tâm lý như thế thì có thể thuyết minh rằng, trong đội trị an này có một người có vấn đề nghiêm trọng hơn hay không?
Tống Tường Bình cực kỳ tức giận, anh ta nghiêm nghị nói:
- Đội phó Dương, ạnh đang chỉ trích tôi không làm tròn trách nhiệm sao? Nếu vậy, tôi đây cũng nói thẳng. Từ lúc tôi vào Đại đội trị an, đề nghị của tôi có mấy lần được thông qua hoặc được chấp hành chứ? Không nói đâu xa, Dương Xương Hiền anh có nhiều nhân viên có vấn đề tâm lý nhất đấy.
Thấy hai người trợn mắt nhìn nhau như gà chọi, Đỗ Long nói:
- Được rồi, hai vị đừng cãi nữa. Chính trị viên Tống nói không sai, có vấn đề tâm lý cũng không phải là kẻ điên. Hồi ở thành phố Thụy Bảo, tôi còn bị lãnh đạo đưa đi khám bác sĩ tâm lý đấy thôi. Vấn đề tâm lý tựa như nước sông vậy. Nếu nước sông cứ tắc nghẽn, không cách nào thoát đi được thì sớm hay muộn cũng sẽ vỡ đê thành lũ thôi. Chính trị viên Tống, anh bảo anh đã đề xuất rất nhiều kiến nghị nhưng đều không được thông qua. Anh có thể nói một chút cho tôi nghe được không?
Tống Tường Bình nói:
- Đương nhiên có thể. Tôi vốn định báo cáo với Đại đội trưởng thì lại bị người nào đó cắt ngang., Phản ứng mạnh mẽ vậy cũng có thể tính là một biểu hiện của vấn đề tâm lý đấy …
Dương Xương Hiền hừ một tiếng, lúc này anh ta cũng không đáp lại. Tống Tường Bình nói:
- Mọi người đa số chỉ có vấn đề tương đối nhẹ, chỉ cần nghỉ ngơi hợp lý là có thể giải quyết được. Tôi từng đề nghị mở một phòng nghỉ, bên trong đặt các thiết bị vận động như bàn bóng bàn. Mọi người vừa có thể rèn luyện thân thể, lại có thể thả lỏng tinh thần, thậm chí còn có thể gia tăng tình cảm mọi người với nhau. Vậy thì 60% người có thể không cần tìm tôi cố vấn, vấn đề của họ sẽ tự nhiên được giải quyết dễ dàng …
Đỗ Long cười nói:
- Xem ra thì khá là đơn giản đấy. Nhưng vẫn chưa được thông qua là vì không có phòng, hay không có kinh phí?
Tống Tường Bình nói:
- Là do không được xem trọng. Mọi người ăn ít một bữa là đủ tiền mua thiết bị vận động rồi. Còn về phần phòng ốc thì phía trên căn tin có một phòng họp mà cả tháng cũng không có cơ hội dùng một lần, dọn dẹp một chút là được rồi.
Lúc này Dương Xương Hiền mới nói:
- Tôi thấy việc đó cũng không cần thiết. Đội viên của chúng ta đều rất khỏe mạnh, sáng sủa, lúc thi hành nhiệm vụ đều rất kiên cường quả cảm, tôi không nghĩ là bọn họ có vấn đề tâm lý. Nếu như xây phòng nghỉ thì mấy thằng nhóc này cứ rảnh là chạy đi nghỉ ngơi, làm sao mà làm việc nữa chứ.
Tống Tường Bình nói:
- Đương nhiên là phải có luật cả thôi. Phương diện này có rất nhiều kinh nghiệm có thể tham khảo. Các đội viên tâm tình tốt, thì lúc chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài mới có thể xử lý vấn đề thích đáng, có thể giảm rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Thấy hai người này lại muốn bắt đầu lớn tiếng, Đỗ Long nói:
- Được rồi, sắp đến giờ ăn cơm trưa, còn tiếp tục như vầy nữa thì chúng ta cũng đừng mơ được ăn. Chỉ đạo Tống, anh về nhanh chóng chuẩn bị một bản báo cáo chi tiết cho tôi. Không chỉ là giải quyết cái vấn đề 60% kia thôi, tôi cần một phương án giải quyết các vấn đề một cách hoàn toàn. Chờ tôi xem xong thì sẽ tìm mọi người thảo luận sau.
Tống Tường Bình nói:
- Không thành vấn đề. Tôi đã sớm chuẩn bị rồi, tôi có thể giao cho anh ngay chiều nay.
Đỗ Long nhìn những người khác, Dương Xương Hiền, Hồ Thông Viễn và Phùng Trọng Bằng cũng từng người giới thiệu công việc mình phụ trách. Dương Xương Hiền phụ trách việc giám sát và quản lý công việc chung của đội.Hồ Thông Viễn chủ yếu chịu trách nhiệm trị an tuần tra và bảo vệ. Phùng Trọng Bằng chịu trách nhiệm và liên hệ với khu trực thuộc đồn công an, là chỉ đạo của bọn họ. Bởi vì còn vài cái ghế Đại đội phó còn trống, nên những việc vụng vặt cũng do bốn người họ gánh vác.
Sau khi mọi người báo cáo xong, Đỗ Long nói:
- Trước mắt thì do tôi mới chuyển đến Đại đội trị an nên còn rất nhiều chuyện không biết, tạm thời mọi người cứ tiếp tục dựa theo những công việc của mình mà cố gắng công tác. Thẩm Băng Thanh cũng vừa đến, tạm thời cứ làm việctheo Đại đội phó Dương. Chờ cậu hiểu biết cơ bản rồi, tôi sẽ sắp xếp việc khác cho cậu. Hiện tại, Đại đội chúng ta có vấn đề gì khó khăn cần nhanh chóng xử lý không?
Dương Xương Hiền nói:
- Có đấy, cấp bách nhất là các vụ án cướp xe liên hoàn. Bắt đầu từ trước lễ Quốc Khánh, trong thành phố và quanh huyện không ngừng xảy ra các vụ cướp xe. Thông qua những manh mối đã được phân tích, chúng ta cho rằng đại đa số các vụ đều do một nhóm người làm. Tuy nhiên nhóm người này cực kỳ giảo hoạt, tuy rằng chúng ta đã tăng cường điều tra nhưng các vụ cướp cứ thỉnh thoảng xảy ra. Cho đến nay, chúng ta có vài manh mối nhưng chỉ là những bóng người đội mũ mơ hồ, đến số lượng cụ thể và giới tính của các nghi phạm còn chưa nắm rõ.
Đây mới là lĩnh vực chuyên nghiệp của Đỗ Long. Hắn nghe Dương Xương Hiền miêu tả xong thì ngay lập tức nói:
- Ừ, đã hơn một tháng rồi, không thể kéo dài thời gian thêm nữa. Bây giờ là do ai phụ trách vụ án này.
Dương Xương Hiền nói:
- Vốn là Đại đội trưởng chịu trách nhiệm, sau khi anh ấy rời khỏi thì do tôi cùng với Phùng Trọng Bằng phụ trách.
Đỗ Long nói:
- Chiều nay hai người gửi cho tôi tài liệu của vụ án để tôi xem qua. Đồng thời báo cho những cảnh sát chủ yếu đã tham dự điều tra, lúc 3.30 giờ chiều nay đến họp ở phòng họp tại lầu hai, để nghiên cứu và thảo luận vụ án này. Bắt đầu từ đây tôi sẽ phụ trách vụ này, mọi người có ý kiến gì cứ việc nói.
Bọn người Dương Xương Hiền hận không thể sớm ném củ khoai phỏng này, nghe thấy thế liền gật đầu liên tục, vẻ mặt vui mừng nói:
- Đại đội trưởng, anh đến sớm thì tốt. Những vụ án này nếu như sớm được giao cho cao thủ chuyên nghiệp phá án như anh xử lý, đã không cần phải kéo dài lâu đến như vậy.
Tuy rằng đám này có hiềm nghi trốn tránh trách nhiệm, nhưng từ trước tới nay Đỗ Long đều không hề hoài nghi năng lực của mình, hắn ngạo nghễ nói:
- Mọi người nói đúng, vụ án này hẳn sẽ không hao phí thời gian của tôi bao nhiêu đâu… Ừm, ngoại trừ vụ án này ra, còn có chuyện gì khó giải quyết không?
Dương Xương Hiền lắc đầu, nói:
- Chỗ tôi thì không còn vụ gì khó giải quyết nữa, tuy nhiên còn những người khác có hay không thì tôi cũng không rõ.
Đỗ Long nhìn những người khác, chỉ thấy Hồ Thông Viễn chần chờ một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái.
Đỗ Long nói:
- Được rồi, nếu không có vấn đề gì vậy tan họp thôi.
Dương Xương Hiền nói:
- Đại đội trưởng, chúng ta đến căn tin ăn trưa thì thế nào?
Đỗ Long cân nhắc một chút, nói:
- Được, không thành vấn đề. Băng Thanh, cậu có kế hoạch gì không?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Ừm … tôi cũng không thành vấn đề.
Đỗ Long nói:
- Vậy chút nữa cùng đến căn tin ăn cơm. Chiều nay còn phải làm việc, cho nên đừng có uống rượu …
Lúc này Hoàng Lễ Đạt đứng lên, cứng ngắc nói:
- Xin lỗi, trưa nay tôi có việc tư, không thể ăn cơm cùng mọi người được.
Hoàng Lễ Đạt nói xong liền xoay người rời đi. Lúc ra khỏi phòng họp đóng cửa rầm một tiếng, thể hiện cho Đỗ Long thấy sự bất mãn của mình...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...