Lương Kiến Vinh im lặng một lúc rồi nói:
- Tôi biết một nơi, nơi này cách đây hai giờ đồng hồ đi đường, lái xe cũng mất một khoảng thời gian mà còn phải đi qua hai cây cầu, hai đầu cầu đều có người canh giữ, sợ rằng một mình anh thì rất khó qua.
Đỗ Long nói:
- Anh nghĩ tôi chỉ có một mình thôi sao? Trợ thủ của tôi sắp tới đây rồi, trước hãy nói cho tôi biết nơi đó là nơi nào và cách phòng bị như thế nào?
Lương Kiến Vinh nói:
- Nơi đó là một ngôi làng, thực ra đó chỉ là điểm tiếp tế của bọn buôn ma túy, trong đó có thứ mà anh cần. Nhưng ở đó được canh chừng rất nghiêm ngặt, muốn đến đó tiếp tế thực sự rất khó khăn.
Đỗ Long nói:
- Anh là người cần những đồ đó, anh nên cầu nguyện cho tôi hoàn thành nhiệm vụ lấy được đồ về.
Đỗ Long lại nghe thấy có tiếng huyên náo, quân địch đã đuổi tới gần, Đỗ Long đành phải đứng dậy và tiếp tục tiến về phía trước.
Phía sau vọng lại một tiếng hét thảm, Đỗ Long biết rằng cây thăm bằng trúc mà hắn tiện tay cắm vào trong bui cỏ đã thành công khiến cho một tên địch mất sức chiến đấu, hơn nữa đồ vật nhỏ nhắn rất khó phòng bị này có thể làm chậm lại tốc độ công kích của địch. Tiếc rằng hắn không đủ thời gian và dụng cụ, nếu không hắn có thể chế tạo ra những công tắc cỡ lớn vô cùng phức tạp khiến cho bọn truy đuổi hắn phải khổ sở. Những thứ học mót từ cái đầu của Hạ Hồng Quân bây giờ hoàn toàn có thể được đem ra để thực hành.
Bởi vì cây cầu đó là sự lựa chọn duy nhất để qua sông, từ đó có thể ngăn cản được bọn buôn ma túy tập hợp được tay chân. Mặc dù Đỗ Long đã thoát ra được vòng vây nhỏ của bọn buôn ma túy, nhưng khi xâm nhập vào vòng vây có phạm vi lớn lại khó mà trốn tránh được. Phía trước quân địch xuất hiện càng ngày càng nhiều. Con đường thoát thân thuận lợi của Đỗ Long tránh khỏi sự săn lùng của quân địch cũng đang dần dần khó khăn.
- Cạch cạch…
Đỗ Long đánh cho hai tên địch phía trước gào thét ngã lăn xuống đất. Hắn nhanh chóng đánh ngất hai tên rồi lấy băng đạn, ống nước, lương khô, lựu đạn… trên người bọn chúng. Bốn phía tiếng gào khóc vang lên ngày càng gần hơn, quân địch đang dần gần hắn hơn.
Đỗ Long lấy được từ trên người hai tên kia năm băng đạn, ba quả lựu đạn, cộng thêm số còn lại trên người, hoàn toàn có thể đánh một màn chạm trán với quy mô nhỏ.
Đỗ Long chạy nhanh về phía trước đồng thời nhanh chóng quan sát địa hình xung quanh. Rất nhanh chóng hắn tìm được một triền núi cây cối rậm rạp, ở đó hắn có thể từ trên cao quan sát quân địch ở phía dưới, trong khi đó quân địch lại rất khó phát hiện được hắn.
Đỗ Long nhanh chóng trèo nhanh lên eo sườn núi, dựa trên một thân cây, đầu tiên hắn dốc nước vừa cướp được uống một ngụm, sau đó nhét thịt bò khô và bánh bích quy cho vào miệng ăn liên tục. Đối với một người đã phải đối mặt với cơn đói cả ngày mà nói, thì những thực phẩm này có mùi vị thật tuyệt hảo.
Đỗ Long ăn một miếng rồi cho Lương Kiến Vinh uống một ngụm nước, để cho gã chậm rãi nuốt từng miếng bánh quy. Thịt bò khô cay và khó tiêu, đều là loại thực phẩm phải kiêng kỵ với những bị thương.
Sau khi bổ sung chút năng lượng, Đỗ Long bắt đầu lên kế hoạch cho trận đấu mới. Hắn muốn phục kích quân địch tại đây. Ưu điểm của kiểu đánh này là nhanh chóng tiêu diệt được nhiều quân địch lại còn có thể thoát thân nhanh chóng, cho nên hắn mang theo hai băng đạn và hai quả lựu đạn đều đặt trên tay, nằm phủ phục trên đất đợi bọn truy đuổi đang tiến đến dần.
Một tên…hai tên…ba tên…Quân địch càng ngày càng đông tiến gần đến tầm ngắm, Đỗ Long vẫn chưa nổ súng. Hắn đợi cho đến khi quân địch đi vào cách khoảng 50m thì lập tức kéo chốt một quả lựu đạn, ném về phía ba tên địch cách mình gần nhất.
Lựu đạn rơi trúng xuống đất ngay dưới chân ba tên xui xẻo kia, chúng chưa kịp phản ứng đã bị lựu đạn dưới đất nổ đoàng một tiếng.
Ba tên đó bị nổ tung tới mức máu me tung tóe, những tên còn lại hoảng loạn tìm nơi trú ẩn. Ngay sau đó tiếng súng phát ra từ triền núi vọng lại, quân địch xuất hiện trong tầm ngắm của Đỗ Long chỉ trong chốc lát có mấy tên bị quật ngã. Đỗ Long nhìn thấy những tên khác đang trốn sau thân cây. Hắn tiếc nuối ném quả lựu đạn thứ hai, khiến cho hai tên núp sau gốc cây bị nổ gào thét liên hồi. Tranh thủ tiếng nổ vang lên Đỗ Long quay người tẩu thoát.
Trong tích tắc hắn đã bắn xong một hộp đạn, hắn đi chưa được bao xa thì nghe thấy phía sau có tiếng quân địch hét lớn đuổi đến. Những viên đạn bắn ra làm cho lá cây gần hắn bay lả tả. Đỗ Long thỉnh thoảng xoay người bắn vài phát súng. Sau khi làm cho một số tên bị thương, hắn lại tiếp tục kéo giãn khoảng cách với bọn chúng.
Trời dần tối, bị quân địch đuổi bắt cả ngày trời, Đỗ Long tựa vào một cành cây thở phì phò, trong đầu thầm nghĩ:
- Có giỏi thì chúng mày đuổi tiếp đi, để xem tao xử lý chúng mày ra sao!
Vào được trong rừng, Đỗ Long như cá gặp nước, nếu như trời tối hắn sẽ trở thành ông Hoàng của rừng rậm. Cho dù có gặp phải chiến sĩ kiên cường Siêu Ngưu Xoa trong phim đi nữa thì hắn cũng quyết một phen, huống hồ là những trang thiết bị lạc hậu chưa kể đến những tên buôn ma túy không có sự rèn dũa quân sự. Ban ngày thì hắn bị đuổi, đến khi đêm xuống hắn chỉ cần nấp ở một nơi bí mật nào đó, là có thể nhẹ nhàng dọn sạch hết đám người đó.
Đuổi bắt cả một ngày cuối cùng thì bọn chúng cũng hiểu được rằng, viên cảnh sát đó không hề dễ đối phó hơn Mèo Rừng. Đêm tối càng không hợp với những cao thủ trong chiến lược bao vây trong rừng, chúng chỉ còn cách ôm hận thu quân, ít nhất thì chúng cũng không cần phải đối mặt với tên cao thủ đáng sợ kia trong bóng đêm.
Đỗ Long vẫn chưa đồng ý buông tha chúng. Khi Đỗ Long đang định truy kích đẩy lui bọn địch, thì cũng là lúc bỗng nhiên phát hiện ra có một tên bỗng nhiên tách khỏi đội hình và đang dần đi tới.
Đỗ Long giơ nòng súng lên hướng về phía tên đó, chỉ thấy người đó giơ cao hai tay, đi từng bước cẩn thận trên mặt đất, nhìn tư thế như thể không muốn giết hắn. Đỗ Long thấy những tên khác đều đã đi xa, hắn quát khé một tiếng:
- Đứng lại! Tiến thêm một bước tao sẽ bắn chết mày.
Tên đó lập tức đứng khựng lại, y nói:
- Đừng bắn. Đều là người một nhà. Anh là Đỗ Long phải không? Tôi là Đoàn Huệ Minh, đội trưởng có nói với anh về tôi không?
Đỗ Long quát lạnh lùng:
- Ám hiệu.
Đoàn Huệ Minh cười nói:
- Anh cẩn thận thật, ám hiệu của tôi là Khoai tây nát, còn anh?
Đỗ Long thu súng đứng dậy nói:
- Khoai tây thối…Anh đến tiếp viện phải không? Các anh có bao nhiêu người?
Đoàn Huệ Minh nói:
- Chúng tôi có năm người, nhưng kế hoạch bây giờ đã bị loạn hết lên, đi đâu cũng gặp bọn truy lùng. Tôi vẫn chưa liên lạc được với những người khác. Cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?
Đỗ Long đi về phía Đoàn Huệ Minh thì thấy rằng gã là một người gầy gò, khuôn mặt rất bình thường, nụ cười của một con buôn, thoạt nhìn tựa như một tên bán rong lề đường. Hắn nhếch mép cười lộ ra hàm răng trắng. Đỗ Long nói:
- Thôi không dài dòng nữa, chúng ta đi tìm một nơi nghỉ ngơi trước đã, làm chút gì đó nóng hổi để ăn rồi từ từ nói chuyện với anh.
Đoàn Huệ Minh nói:
- Anh đi theo tôi, cái mà anh cõng trên lưng chính là mục tiêu. Anh ta hình như bị thương rất nặng. Không ngờ anh lại có thể cõng anh ta chạy cả ngày, thật là lợi hại. Sao đội trưởng không đi cùng anh?
Đỗ Long nói:
- Anh ta giúp tôi dẫn dụ một toán người, đã đi sang một hướng khác. Không biết bây giờ ra sao rồi? Là anh ta nói với tôi đến gần chiếc cầu nhỏ này. Nên bây giờ có lẽ anh ta đang nhanh chóng trên đường tới đây. Anh bạn phía sau tôi đang cần rửa sạch miệng vết thương, anh có rượu và thuốc kháng sinh không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...