Đỗ Long cười nói:
- Tôi xưa nay vẫn rất tự tin. Người tin tôi đời đời bền vững. Anh tin hay không?
Hạ Hồng Quân trong lòng lại không thể thoải mái, anh ta trầm giọng nói:
- Hy vọng có thể tin anh... Đến nơi rồi...
Ô tô chậm rãi dừng lại. Một người bản địa nhìn trước ngó sau hai cái, sau đó ra hiệu hai người đi theo y.
Bọn Đỗ Long đi theo đối phương rẽ mấy vòng, tiến vào một ngõ nhỏ ẩm ướt, thấy có hai người đang ngồi trước một lầu nhỏ. Bọn chúng thấy có người đến, liền đút tay vào trong túi quần. Lúc đợi bọn Đỗ Long đi đến trước mặt, một người trong bọn chúng ra hiệu người kia tiến lên soát người. Đỗ Long vô cùng tự giác rút thanh dao găm vứt cho đối phương, nói:
- Giữ hộ tôi một lát.
Người kia nhếch miệng, trong ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên. Người lần đầu tiên tới làm ăn bình thường đều khá cẩn thận. Há miệng cười toe toét giống Đỗ Long thực sự hiếm thấy.
Sau khi người kia đưa thanh dao găm cho đồng bọn, trước tiên mở chiếc túi da của Đỗ Long ra kiểm tra. Trong chiếc túi da chỉ đựng mấy bộ quần áo, phía dưới nén chặt hai triệu Hoa Hạ tệ, là tiền phải đặt cọc cho Cát Quân. Chiến hữu của Hạ Hồng Quân miễn cho phí trung gian của hai người. Hộ chiếu của Đỗ Long và đồ đạc đang được đóng gói ở sân bay để gửi về nước.
Kế tiếp khi người kia lục soát người Đỗ Long, Đỗ Long đột nhiên ha hả cười, kẹp tay của đối phương vào dưới nách, hắn nói:
- Chúng tôi là khách quý của ông chủ các anh, các anh sao có thể đối đãi với chúng tôi như vậy! Ha hả... Ngứa quá...
Người kia tuy rằng sa sầm mặt, nhưng Đỗ Long từ trong tiếp xúc thân thể, nhanh chóng thăm dò được ý nghĩ của đối phương. Thậm chí còn dò xét được một chút chuyện sắp xảy ra. Vẫn may, tạm thời bọn họ không gặp nguy hiểm.
Người kia rút tay ra, tùy tiện sờ sờ trên người Đỗ Long, sau đó cũng lục soát người của Hạ Hồng Quân. Hai người bị dẫn vào ngôi nhà kia, đi qua một hành lang tối mờ. Bên trong một căn phòng một người trung niên với chòm râu lộn xộn, ánh mắt rất có thần xuất hiện trước mặt hai người.
Người kia liếc nhìn bọn Đỗ Long một cái, dùng tiếng Trung nói:
- Lão đại kêu tôi dẫn hai người đến Tam Giác Vàng tìm Cát Quân lấy hàng. Lai lịch của hai người tôi có thể không hỏi, tuy nhiên có một số việc tôi phải nói rõ ràng. Nơi hai người sắp đến là nơi nguy hiểm nhất trái đất, một chút không cẩn thận sẽ chết không có chỗ chôn. Hai người có vấn đề gì có thể hỏi riêng tôi, tuyệt đối không được đắc tội với người ở bên trong. Một đàn em hoặc một đứa bé, một người phụ nữ đều có thể lấy mạng của hai người...
Người kia biệt hiệu là tiểu Thất, gã ta yêu cầu Đỗ Long và Hạ Hồng Quân gọi gã là thất ca. Vì để cho hai người không chướng mắt, gã ta đưa hai người tới một gian phòng, để hai người thay quần áo của người bản địa, sau đó liền dẫn hai người tới phía sau lầu nhỏ. Tính cả bọn Đỗ Long tất cả có sáu người cùng lên một chiếc xe minibus, trước sau còn có hai chiếc xe minibus khác. Tổng cộng mười bảy mười tám người cùng nhau chạy về phía ngoài thành.
Dọc đường đi thất ca không ngừng nói chuyện với Đỗ Long. Hạ Hồng Quân đóng vai trợ thủ của Đỗ Long, trên đường vẫn luôn duy trì trầm mặc. Bởi vì Hạ Hồng Quân và Đỗ Long ngồi cùng một hàng, cho nên Đỗ Long vẫn không tìm được cơ hội tiếp xúc gần gũi với thất ca, cũng có nghĩa là không có cách nào dò xét được ý nghĩ của gã ta.
Tuy nhiên Đỗ Long và Hạ Hồng Quân ngồi sóng vai với nhau, nên rất dễ dàng từ chỗ đó của Hạ Hồng Quân để dò xét ý nghĩ của anh ta. Đồng thời bởi vì Hạ Hồng Quân rất cảnh giác, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị ứng biến. Do vậy Đỗ Long có thể từ chỗ đó thăm dò được khoảng thời gian khá dài trong tương lai. Trong lòng đã tường tận, hắn cũng liền biểu hiện vô cùng điềm tĩnh. Thất ca không hiểu gì về ngọn nguồn của hắn, trái lại cảm thấy hắn có chút sâu xa khó hiểu.
Sau khi xe minibus chạy được hơn hai tiếng đồng hồ liền nghỉ ngơi một chút. Ăn xong bữa cơm trưa, lại tiếp tục chạy về phía trước.
Tam Giác Vàng nằm ở biên giới của hai nước Myanmar, Lào. Bởi vì địa hình phức tạp, chính phủ khó có thể khống chế. Vì thế nơi này từ xưa tới nay đều bị quân phiệt, kẻ buôn ma túy khống chế. Tuy rằng chính phủ hai nước Myanmar, Lào nhiều năm qua cũng từng nghĩ cách tiêu diệt phỉ, chống ma túy. Nhưng ở đây vẫn là một trong những nơi sản xuất thuốc phiện trọng yếu nhất trên thế giới. Đồng thời cũng là một trong những nơi nguy hiểm nhất, hỗn loạn nhất trên thế giới.
Xe minibus trước khi tiến vào khu vực núi, liền quẹo vào đường nhỏ. Thất ca giải thích đây là bởi vì chính phủ ở trên đường lớn thiết lập kiểm soát thẻ, chặn tất cả người và xe khả nghi. Hơn nữa không cho phép người ngoại quốc tiến vào khu vực Tam Giác Vàng. Cho nên bọn họ chỉ có thể đi đường nhỏ.
Đường nhỏ vô cùng xóc nảy, so với xã Mãnh Tú chỉ có hơn chứ không có kém. Vả lại hiệu quả giảm xóc của xe minibus rất tệ, người trong xe bị lắc lư điên đảo, ngã trái ngã phải. Đường núi chặt hẹp xoanh quanh chân núi. Ven đường chính là vách núi dốc đứng. Người ngồi trong xe trong lòng không khỏi có chút run sợ.
- Qua một đoạn nữa sẽ dễ đi hơn.
Thất ca giải thích nói:
- Phía trước đoạn đường này đều là đề phòng quân đội chính phủ lái xe đến, cho nên đặc biệt biến nó thành rách nát thế này. Hai bên cũng có không ít người canh gác, phát hiện có vấn đề sẽ phát tín hiệu báo cho người của Tam Giác Vàng. Chắc hẳn chuẩn bị sẽ có người tới chặn đường chúng ta.
Lời chưa dứt được bao lâu, hai bên đường quả nhiên xuất hiện hai người thoạt nhìn không khác gì với người miền núi bình thường. Ba chiếc xe minibus dừng lại một cách tự giác. Thất ca trước tiên xuống xe, gã ta giơ cao hai tay dùng tiếng Myanmar nói chuyện.
Thất ca hẳn là khách quen của nơi này. Hai người kia nhìn thấy gã ta, trên mặt liền lộ ra vẻ tươi cười. Sau khi nhận bao thuốc thất ca nhét vào tay, tùy tiện liếc hai cái vào trong xe, rồi xua tay cho đi.
Thất ca thở dài, nói:
- Đây vẫn chỉ là cửa thứ nhất. Nhằm đề phòng gián điệp chính phủ tiến vào, bệnh đa nghi của người ở đây rất nặng. Bọn họ thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót. Cũng may các anh là lão đại giới thiệu tới, Cát Quân cũng sẽ nể mặt đôi phần.
Đỗ Long từ trong trí nhớ của Hạ Hồng Quân đã dò xét được không ít tình báo về vị lão đại kia từ trong miệng thất ca. Anh ta vốn tên là Long Nguyệt. Năm đó khi cùng với bọn Hạ Hồng Quân thi hành nhiệm vụ, bị rơi vào tay của trùm buôn thuốc phiện Lịch Nông. Lịch Nông dùng mọi cách tra tấn Long Nguyệt, nhưng cũng không thể khiến cho chiến sĩ đặc chủng anh dũng này khuất phục. Cuối cùng là thuốc phiện dần dần ăn mòn trái tim cứng như Bàn thạch của người chiến sĩ.
Long Nguyệt trở nên sa đọa, anh ta bắt đầu phục vụ cho trùm buôn thuốc phiện. Dựa vào năng lực của anh ta, dần dần trở thành một thành viên mãnh tướng dưới tay Lịch Nông. Bộc lộ tài năng trong các trận tranh đấu của địa bàn buôn bán ma túy. Lúc ấy Long Nguyệt quen với Cát Quân. Cát Quân là một người có dã tâm, y đã bày ra một trận chiến đoạt vị. Long Nguyệt đối với Lịch Nông hận thấu xương đã trở thành một khâu trọng yếu trong đó. Cuối cùng Lịch Nông chết, Cát Quân thay thế Lịch Nông, trở thành một trong những trùm ma túy lớn của Tam Giác Vàng.
Chính bởi vì có mối quan hệ này, cho nên Cát Quân khá là tín nhiệm Long Nguyệt. Người Long Nguyệt phái tới cũng sẽ tương đối an toàn trong địa bàn Cát Quân kiểm soát. Nhưng mọi việc trên đời này chẳng có gì là tuyệt đối, cho nên tiểu Thất vẫn khá là cẩn thận.
Dưới sự dẫn dắt của tiểu Thất, mọi người sau mấy vòng tiếp nhận kiểm tra cuối cùng vào lúc chạng vạng tối đã tiến vào mảnh đất Tam Giác Vàng. Trong một trấn nhỏ tên là Hiệp Thủy, người xóc nảy đã hơn nửa ngày đã có thể nghỉ ngơi một đêm. Nơi này vẫn là bên ngoài Tam Giác Vàng, muốn gặp được Cát Quân còn phải đi tiếp vào bên trong.
Trấn nhỏ điều kiện có hạn, tiểu Thất sắp xếp cho bọn Đỗ Long một gian nhà nhỏ đã là đãi ngộ rất không tệ rồi. Sau khi tắt đèn nghỉ ngơi, Đỗ Long đột nhiên dùng bả vai đụng vào người Hạ Hồng Quân đang nằm bên cạnh, thấp giọng hỏi:
- Cát Quân lên làm trùm ma túy lớn đã là chuyện của hai ba năm rồi. Anh với Cát Quân chắc là không có gì khúc mắc chứ?
Hạ Hồng Quân hỏi ngược lại:
- Tại sao hỏi như vậy?
Đỗ Long hạ giọng nói nói:
- Tôi cảm thấy có chút không ổn, hình như chúng ta đã bị bao vây!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...