Trần Tử Giang lạnh cả người, nhìn Đỗ Long như gặp ma, chính xác là Đỗ Long đã nói trúng những suy nghĩ trong lòng anh ta. Mặc dù hơi quá, nhưng đa số đều đúng, muốn hoàn toàn khống chế được Chu Dịch Thăng để hắn làm việc cho mình, cũng chỉ có cách tàn nhẫn này.
Ban đầu Đỗ Long chỉ phỏng đoán, nhưng thăm dò ý tứ của Trần Tử Giang hắn biết được suy nghĩ chính xác của cậu ta. Đỗ Long ôm hận trong lòng, hắn chỉ cần dùng sức thêm một chút là có thể bóp chết tên khốn kiếp Trần Tử Giang này, nhưng chẳng lẽ hắn phải giết cả những tên hộ vệ kia? Đừng nói là việc này rất khó che dấu, Đỗ Long cũng không phải loại người giết người tàn nhẫn. Hắn nện Trần Tử Giang vào sườn xe với sự oán hận, Trần Tử Giang đau đến suýt nữa ngất đi, chỉ nghe Đỗ Long ghé vào lỗ tai cậu ta nói:
- Tôi không phải là người cậu có thể dây vào đâu, về chuyển tiền vào số tài khoản ghi trong hợp đồng, sau đó chúng ta không còn quan hệ gì với nhau nữa. Nếu còn dám đến gây chuyện với tôi, tôi sẽ khiến toàn bộ người nhà Trần gia biến mất khỏi trái đất.
Đầu óc Trần Tử Giang rất đau đớn, nhưng chính sự đau đớn đó khiến cậu ta vô cùng tỉnh táo, lời nói của Đỗ Long truyền tới đại não cậu ta mọt cách rõ ràng. Không hiểu sao, Trần Tử Giang lạnh người, cậu ta không cảm thấy Đỗ Long đang đe dọa mình, làm cho Trần gia biến mất khỏi trái đất? Đây không phải là sự uy hiếp mà người bình thường có thể thốt ra...
Hạ Hồng Quân nhanh chóng lái xe rời khỏi, nhìn đám người Trần Tử Giang càng ngày càng xa qua kính chiếu hậu, Hạ Hồng Quân đột nhiên nói:
- Làm cho Trần gia biến mất khỏi trái đất? Câu này rất có ý nghĩa. Nếu thật sự cần thiết, cậu định làm thế nào?
Đỗ Long tức tốc tháo bỏ đồ hóa trang xuống, hắn nói:
- Tôi cũng chỉ thuận miệng uy hiếp một chút thôi, còn có thể thế nào được nữa? Trần gia trên dưới cũng có hơn trăm nhân viên chủ chốt, tôi có thể giết hết à? Tôi là cảnh sát, không phải là quỷ giết người.
Hạ Hồng Quân cười nói:
- Vừa rồi lúc nói chuyện không nhẹ nhàng như vậy. Lúc cậu nói chuyện trong lòng tôi cứ hồi hộp, tên tiểu tử họ Trần kia chắc chắn đã bị dọa chết khiếp rồi.
Đỗ Long nói:
- Chính là để dọa cậu ta, không như vậy sao có hiệu quả? Đừng nhắc đến cậu ta nữa, bây giờ chúng ta đi đâu?
Hạ Hồng Quân nói:
- Phải trà trộn vào đường dây của bọn buôn ma túy, đương nhiên phải đóng giả thành kẻ buôn ma túy rồi. Thân phận của tôi và cậu là hai đồng bọn người Trung Quốc đến Tam Giác Vàng liên hệ nhập hàng. Trông cậu giống người xấu, cho nên ngoài mặt sẽ để cậu là người cầm đầu.
Đỗ Long không để ý đến lời trêu chọc của Hạ Hồng Quân, hắn cau mày nói:
- Không ổn lắm? Trùm buôn thuốc phiện đều rất cẩn thận, đột nhiên xuất hiện hai kẻ mặt lạ hoắc, bọn họ không nghi ngờ mới là lạ đấy.
Hạ Hồng Quân nói:
- Vì hành động lần này, tôi đã huy động tất cả các mối quan hệ có thể, trong đó gồm cả một chiến hữu năm xưa... Hiện tại thân phận của anh ta là một môi giới, cũng có chút thế lực ở Myanmar, anh ta sẽ sắp xếp người đưa chúng ta tìm tới Cát Quân, đến đó rồi thì phải dựa vào chính mình.
Đỗ Long kinh ngạc nói:
- Chỉ có hai người chúng ta? Không phải anh nói còn có mấy người giúp đỡ nữa sao?
Hạ Hồng Quân nói:
- Lần đầu tiên đi liên hệ nhập hàng, không thể mang theo quá nhiều người, hơn nữa cũng không thể mang vũ khí. Bọn họ đã thâm nhập vào khu vực Tam Giác Vàng trước hai chúng ta rồi, nhưng chúng ta chỉ có thể gặp họ sau khi đã hoàn thành mục tiêu, sau đó mọi người cùng nhau rời khỏi Tam Giác Vàng. Chắc sẽ phải về nước từ địa bàn của cậu, hành động này vô cùng nguy hiểm, cậu quyết định tham gia thật sao?
Trong lòng kích động, Đỗ Long nói:
- Bắt giữ Lương Kiến Vinh là nhiệm vụ của tôi, tôi không thể để anh mạo hiểm thay tôi. Tin tôi đi, tôi không kém cỏi như anh nghĩ đâu, rừng rậm mới là thiên hạ của tôi, anh đừng quên hồi đầu anh còn thua tôi đấy.
Hạ Hồng Quân đã trầm mặc một chút, nói:
- Lần đó tôi vốn không định giết cậu, bằng không cậu đã chết lâu rồi. Có điều... Ban đầu khi chưa có vũ khí ưu thế của cậu có thể giúp chúng ta giữ thế chủ động.
Đỗ Long cười cười, năng lực của hắn không chỉ có như thế, nếu như Hạ Hồng Quân bắt tay với hắn, hắn thậm chí còn có thể chơi cùng anh ta ở trong mưa bom bão đạn, nhưng... Nếu hắn đề xuất yêu cầu kia, liệu Hạ Hồng Quân có dùng một phát súng giết chết hắn khi hắn lên cơn thần kinh không?
Đỗ Long cười khổ, Hạ Hồng Quân nhìn thấy được nụ cười khổ của hắn, anh ta nói:
- Cậu sợ rồi sao? Bây giờ quay về vẫn còn kịp, tôi có thể gọi Văn Quân tới thay cậu.
Đỗ Long nói:
- Không cần, không phải tôi có ý đó... Hồng Quân, mục tiêu của tôi anh cũng biết rồi, mục tiêu của anh là ai? Có thể nói tôi biết trước không?
Hạ Hồng Quân trầm giọng nói:
- Tôi muốn đưa cậu ta về nước, vợ con cậu ta vẫn đang đau khổ chờ đợi.
Đỗ Long kinh ngạc nói:
- Mục tiêu của anh chính là người đã từng là đồng nghiệp kia sao? Sao anh ta... Sao lại trở thành một... Kẻ buôn ma túy?
Hạ Hồng Quân đau lòng nói:
- Cái này không thể trách cậu ta, trong hoàn cảnh ấy thì đó là con đường sống duy nhất... Lần hành động năm đó cậu ta bị thương nên bị bắt, chúng tôi đều nghĩ cậu ta đã chết, không ngờ cậu ta vẫn còn sống... Nghe nói cậu ta phải chịu không ít vất vả, vấn đề nghiêm trọng nhất là cậu ta đã nghiện hút thuốc phiện, phải đi buôn ma túy để sống… Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến cậu ta không thể thoát ra khỏi vòng xoáy đó.
Đỗ Long chau chặt mày, nói:
- Hồng Quân, anh nên biết rõ, người nghiện thuốc lâu năm như anh ta có cứu về cũng là đồ bỏ đi. Chỉ sợ ngừng dùng thuốc phiện sẽ càng chết nhanh hơn, anh đã nói chuyện với anh ta chưa?
Hạ Hồng Quân lắc lắc đầu, nói:
- Bị thuốc phiện làm hại nhiền năm, bộ dạng cậu ta đã hoàn toàn không còn giống năm đó nữa. Nếu không phải nghe một chiến hữu ở lại Myanmar làm ăn nhắc tới, tôi vốn không thể tin được cậu ta chính là người năm đó. Sau khi liên lạc được, cậu ta đã mạo hiểm tới gặp tôi và giúp tôi sắp xếp chuyện của cậu. Chính là vì năm đó cậu ta còn nợ của tôi một mạng, năm đó tôi có thể cứu cậu ta, hôm nay tôi cũng có thể cứu cậu ta. Giờ trong nước đã có các thiết bị cai nghiện rất tân tiến, cậu ta nhất định có thể cai được mà.
Đỗ Long thở dài:
- Thuốc phiện... Đúng là thứ hại người. Anh định khi quay về sẽ nhân tiện đưa anh ta đi cùng?
Hạ Hồng Quân gật gật đầu, nói:
- Tuy cậu ta nói rằng không muốn gặp lại tôi, nhưng đây tuyệt đối không phải suy nghĩ ban đầu của cậu ta. Tới lúc đó tôi sẽ lấy cớ nói rằng đây là lần gặp mặt cuối cùng, sau đó đánh cho cậu ta ngất xỉu, để cậu ta ngủ luôn trên đường về nước.
Đỗ Long nói:
- Anh ta thì thoải mái quá rồi, lần này chúng ta cần đưa theo hai người về. Không thân thuộc với nơi này rất dễ bị bọn buôn ma túy đuổi giết… Ngay từ đầu tôi đã hơi cảm thấy nhiệm vụ này không đơn giản như thế.
Hạ Hồng Quân nói:
- Vốn không đơn giản, là cậu đã coi nó quá đơn giản mà... Lần này sẽ rất nguy hiểm, nếu bị đánh chết luôn thì không sao, chứ để bị bắt…
Hạ Hồng Quân không nói tiếp, nhưng ý tứ của anh ta Đỗ Long đã rất rõ, hắn nói:
- Sẽ không thế đâu, rồi chúng ta sẽ thuận lợi đưa người về nước thôi.
Hạ Hồng Quân không trả lời, quay đầu lại đưa cho Đỗ Long một con dao găm, nói:
- Tìm một chỗ ẩn nấp đi, nếu có nguy cơ bị bắt, thì tôi sẽ.. Lập tức tự sát!
Đỗ Long nhận lấy con dao găm, nghịch trong tay một hồi, sau đó bỏ luôn vào trong túi áo, nói:
- Yên tâm đi, có tôi ở đây, chuyến đi này nhất định sẽ có nhiều điều kinh ngạc mà không có nguy hiểm gì đâu.
- Chuyến đi?
Hạ Hồng Quân nói:
- Cậu càng ngày càng thoải mái đấy nhỉ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...