Phó Hồng Tuyết thản nhiên bước đi, nhìn theo bóng cô, Đỗ Long chau mày. Lúc nãy tiếp xúc với Phó Hồng Tuyết trong khoảnh khắc ngắn ngủi, khiến hắn cảm ứng được một chút ý nghĩ của cô, nhưng vì thời gian quá ngắn, hơn nữa lại bị ngăn cách bởi quần áo, cảm giác vô cùng mờ nhạt. Đỗ Long chỉ cảm nhận được một câu thầm than thở của Phó Hồng Tuyết:
- Ôi, tên này thật lắm đàn bà bên cạnh, mà đều ngực nở mông to...
Biểu hiện của Phó Hồng Tuyết khiến Đỗ Long phải đề phòng, tuy nhiên người khác không biết cô đang nghĩ gì, bọn họ hâm mộ Đỗ Long đào hoa đồng thời lén lút điều tra thân phận của Phó Hồng Tuyết sau lưng Đỗ Long, định cướp tay trên của Đỗ Long.
Nhạc Băng Phong muốn được ở bên cạnh Đỗ Long nhiều hơn, lại muốn đề phòng Phó Hồng Tuyết nhân cơ hội xen vào, vì thế cô cùng với Đỗ Long đi uống rượu mừng chiến thắng, sau đó mới về nhà. Phó Hồng Tuyết mời Đỗ Long một chén, nhưng không tỏ vẻ gì thất lễ.
Cuộc đấu võ cảnh sát bước vào ngày thứ ba, Đỗ Long, Thẩm Băng Thanh, Lưu Tử Huân, Lưu Kế Khôn và cả Phó Hồng Tuyết đều tham ra vòng thứ hai, bọn họ đều dễ dàng chiến thắng đối thủ. Nhưng cũng giống như trận thứ nhất, Đỗ Long lại khiến mọi người lo lắng, đến khi hiệp một gần kết thúc, Đỗ Long mới dùng một đòn khiến người ta hoa cả mắt, hạ gục đối thủ.
Tiếp theo đó vẫn là uống rượu mừng chiến thắng, bọn Đỗ Long đều vượt qua các đối thủ để lọt vào vòng tiếp theo, trận đấu nhanh chóng bước vào ngày thứ tư. Buổi sáng rút thăm, Lưu Tử Huân và Đỗ Long là một cặp, điều này khiến Lưu Tử Huân vô cùng lo ngại, y kêu lên:
- Đỗ Long, cậu có thể nhường cho tôi thắng không?
Đỗ Long mỉn cười nói:
- Điều đó là không thể, nhưng... để cậu thua không quá mất mặt thì được...
Mọi người đều nhìn Lưu Tử Huân với ánh mắt thông cảm, lần lượt vỗ vai y nói:
- Đừng buồn nhé...
Lưu Tử Huân hét lên:
- Ai nói với mọi người là tôi nhất định sẽ bị thua? Đỗ Long, tôi đợi ngày chúng ta giao đấu lâu lắm rồi, tôi sẽ dốc hết sức! Nếu cậu thua đừng có khóc!
Đỗ Long nói:
- Tôi đảm bảo người phải khóc không phải là tôi!
Ôn ào một lúc, Thẩm Băng Thanh lên sàn đấu trước, đối thủ của y là một tuyển thủ đến từ tỉnh Hắc Long Giang, tên là Đoàn Tông Bằng., Đỗ Long và Lưu Tử Huân bọn họ đều rất quan tâm tới trận đấu này, phía đối diện sàn đấu, Đỗ Long nhìn thấy Lưu Kế Khôn, bọn họ cũng không dời mắt vào trận đấu
Hai người thăm dò rồi bắt đầu giao đấu, kẻ tiến người lui một lúc, đối thủ của Thẩm Băng Thanh liền né một cú đá của Thẩm Băng Thanh và luồn ra sau lưng y, đá quét một cái Thẩm Băng Thanh ngã xuống sàn.
Thẩm Băng Thanh buồn rầu dứng dậy, y không hiểu tại sao đối thủ lại luồn ra sau được. Y còn tưởng rằng mình đã nhìn thấu các mánh khóe của đối phương, cú ngã đó thật khiến y không phục.
Sự việc diễn ra sau đó khiến những người biết được thực lực của Thẩm Băng Thanh đều mở rộng tầm mắt, tuy Thẩm Băng Thanh đã thể hiện hết sở trường, nhưng vẫn không đánh trúng đối phương, lại bị đối phương liên tục đạp vào người.
Đỗ Long đứng ngoài nhìn rất rõ, bước chân đối thủ của Thẩm Băng Thanh có vẻ kỳ lạ, tuy so với 'Lăng Ba Vi Bộ' hắn đã học thì có chút khác biệt, nhưng hiệu quả thì giống nhau tới mức kinh ngạc, hơn nữa đối thủ rất giàu kinh nghiệm chiến đấu, kết hợp di chuyển rất nhuần nhuyễn, Thẩm Băng Thanh liên tiếp gặp bất lợi.
Lưu Kế Khôn ở bên ngoài gào thét, chỉ tiếc rằng không thể vào thay Thẩm Băng Thanh, Thẩm Băng Thanh bị đánh đến mức hoang mang, lại bị đối phương nhân cơ hội đánh ngã.
Đỗ Long lớn tiếng nói với Thẩm Băng Thanh:
- Có gắng giữ ổn định, cố gắng giữ ổn định cho tôi! Đừng để mất điểm nữa, nghe tôi đi, hiệp sau xử lý nó!
Thẩm Băng Thanh đứng lên có đứng vững, tuy đối thủ liên tục đạp vào người anh, nhưng Thẩm Băng Thanh đã không để đối phương hạ gục mình nữa, kiên nhẫn đợi đến giờ giải lao, kết thúc hiệp đấu với số điểm ít ỏi.
Thẩm Băng Thanh ngồi xuống góc thở dốc, Lưu Kế Khôn bước lại nói:
- Băng Thanh hôm nay cậu làm sao thế? Cậu phải điên cuồng tấn công vào đối phương, giống như hồi ở đại học đó!
Đỗ Long quay đầu lại nói với y:
- Mời anh đi ra chỗ khác, đây là nơi chúng tôi nghỉ ngơi, đừng quấy nhiễu trận đấu nữa. Lưu Tử Huân, Thạch Siêu Vũ, đuổi y đi!
Lưu Tử Huân rất bất mãn với tên này, anh hét vào mặt Lưu Kế Khôn:
- Nghe rõ chưa? Mời anh đi cho, nếu không đi tôi sẽ gọi trọng tài!
Lưu Kế Khôn tức giận bỏ đi, Đỗ Long đứng sau lưng Thẩm Băng Thanh mát xa vai cho anh. tinh thần của hắn và Thẩm Băng Thanh kết hợp với nhau, không cần diễn ta bằng lời nói, Thẩm Băng Thanh đang nghĩ cách làm thế nào để đối phó với đối phương. Đỗ Long coi đó là cơ hội, tinh thần nhanh chóng mở ra, sự việc sắp xảy ra đối với Thẩm Băng Thanh liền hiện ra trước mắt Đỗ Long.
Hiệp thứ ba tình hình vẫn không có gì thay đổi, Thẩm Băng Thanh ra đòn tấn công quyết liệt, nhưng vẫn bị đối phương liên tiếp đánh ngã, cuối cùng bị đo ván ở hiệp thứ ba.
Đỗ Long mở mắt ra hắn nói:
- Băng Thanh, cậu nghe kỹ mình nói đây, đối thủ đã luyện qua một bộ pháp, tương đối kỳ diệu, nếu cậu vẫn dùng biện pháp thông thường thì không được. Trước tiên cậu cần giữ vững, khả năng của đối phương không bằng cậu, nếu giữ ổn thì đối phương sẽ không có nhiều biện pháp. Tôi phát hiện bộ pháp (bước chân) của đối phương có một quy luật: nếu cậu phát hiện đối phương đột nhiên giơ chân trái lên như thể sắp đi về bên trái, cậu mặc kệ gã, dùng tay phải đấm móc vào bụng gã, sau đó cậu ngay lập tức vung quyền trái, mượn sức quay một vòng, đấm mạnh vào ngực đối phương, có hiểu không? nếu đánh trúng thì đánh bại được đối thủ, nếu không trúng thì tiếp tục giữ vững, đợi mình chỉ thị tiếp, hãy tin mình! Cậu nhất định thắng!
Thẩm Băng Thanh gật gật đầu, thời gian nghỉ giải lao sắp hết, tiếng còi vang lên, Thẩm Băng Thanh đứng đạy bước vào sàn đấu.
Trận đấu lại được tiếp tục, Thẩm Băng Thanh làm theo đúng lời Đỗ Long, không để cho đối phương nhiều cơ hội. Tuy rằng quyền cước của đối phương liên tiếp đánh vào người Thẩm Băng Thanh nhưng lại không đủ lực, đó chính là khuyết điểm của đối phương. Thẩm Băng Thanh đã từng luyện khí công, lại trải qua huấn luyện nghiêm khắc, sức mọn mà muốn đánh gục anh e là hơi khó.
Thẩm Băng Thanh đa số là phòng thủ, giơ tay che mặt, nhìn qua khe hở, quan sát đối thủ, đợi cơ hội mà Đỗ Long nói.
Đoàn Trung Bằng vẫn luôn chiếm ưu thế, nhưng không hiệu quả cho lắm, điều này khiến y có vẻ hơi lo lắng. Đúng lúc đó, chân trái của y giơ lên, định bước về bên trái, Thẩm Băng Thanh vẫn đợi cơ hội này. Anh không nghĩ ngợi gì làm đúng theo lời Đỗ Long nói, tay phải móc lên không do dự đấm vào đối phương.
Đoàn Trung Bằng thấy đối phương mắc mưu, y lập tức lướt ra sau Thẩm Băng Thanh, vung quả đấm hướng về sườn trái của Thẩm Băng Thanh.
Cùng lúc đó, thấy kẻ địch trước mắt lại biến mất, tay phải Thẩm Băng Thanh chưa kịp thu lại, lập tức chuyển tay trái, quay sang phải, tay trái nhanh chóng vung lên, đánh trúng Đoàn Trung Bằng, mục tiêu sườn trái biến thành sườn phải. Đoàn Trung Bằng sửng sốt, chỉ thấy Thẩm Băng Thanh quay nhanh một vòng, quả đấm đeo găng lớn đấm thẳng vào má phải Đoàn Trung Bằng không chút lệch lạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...