Du Tinh Thần thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt nham nhỡ vết sẹo của anh ta lộ ra vẻ mỉm cười:
- Chỉ cần Chu tiên sinh gật đầu, sự việc sẽ dễ làm thôi.
Đỗ Long cười nói:
- Vậy cũng chưa chắc, Lâm tổng có suy nghĩ của cô ấy. Trên phương diện làm ăn cô ấy thông thạo hơn tôi. Anh có thể thuyết phục tôi, chưa chắc có thể thuyết phục được cô ấy. Việc này ý mà, vẫn chưa chắc đâu...
Du Tinh Thần cười nói:
- Tôi tin Chu tiên sinh và Lâm tổng. Hai vị đều là người có tầm nhìn lớn và quyết đoán.
Đỗ Long mỉm cười không nói, Kỷ Lỗi đột nhiên nói:
- Nói đến thợ giỏi, Chu tiên sinh chẳng phải quen vị Vương Hằng Sinh kia sao? Ông ta là người nổi tiếng trong hội. Chỉ cần ông ta chỉ điểm hai cái, thợ thủ công hạng nhất còn sợ không tìm được sao?
Đỗ Long ngẫm nghĩ một chút, hắn nói:
- Quan hệ giữa lão Vương và Trần gia dường như không tệ. Chúng ta phải đối đầu với Trần gia, không biết lão Vương có chịu giúp đỡ hay không. Chờ tôi gặp ông ấy hỏi chuyện rồi nói sau... Còn có chuyện gì sao? Nếu không có chuyện gì nữa, tôi và Quân San phải đi trước rồi.
Kỷ Lỗi và Du Tinh Thần nhìn nhau lắc lắc đầu. Đỗ Long liền kéo Kỷ Quân San đứng lên cáo từ. Nhưng Kỷ Quân San muốn ở lại nói chuyện cùng ông nội và chú, còn có bố mẹ cô nữa. Thế nên Đỗ Long đành phải một mình đi trước.
Vẫn chưa về tới thành phố Thụy Bảo, một chiếc Mercedes-Benz dừng lại ở ven đường. Lái xe thấy xe Đỗ Long đến, xuống xe vẫy chào. Lái xe Gấu đen nhìn thấy quay đầu lại hỏi một tiếng sau đó chậm rãi dừng xe lại.
- Chu tiên sinh, thiếu gia nhà tôi cho mời tiên sinh qua xe nói chuyện.
Lái xe Mercedes Benz nho nhã lễ độ nói với Đỗ Long. Lúc này cửa sổ chỗ ngồi phía sau chiếc Mercedes Benz chậm rãi trượt xuống. Trần Tử Giang lộ mặt ra, hướng về phía Đỗ Long vẫy vẫy tay.
Đỗ Long cũng muốn nghe xem gã ta nói gì, liền xuống xe trèo lên chiếc Mercedes Benz. Hai chiếc xe đều là xe sang trọng, ngồi ở bên trong đều rất thoải mái. Tuy nhiên chiếc Rolls-Royce có vẻ khá cổ điển, còn chiếc Mercedes-Benz thì có vẻ rất thời thượng. Khách quan mà nói Đỗ Long vẫn tương đối thích thời thượng một chút.
Trần Tử Giang lấy ra một bao thuốc lá, hỏi:
- Chu tiên sinh hút thuốc không?
Đỗ Long lắc đầu, nói:
- Trên xe không gian quá nhỏ, không hút thì tốt hơn. Trần tiên sinh gọi tôi tới, muốn nói gì với tôi sao?
Trần Tử Giang cất bao thuốc lá vào, nói:
- Chu tiên sinh là trưởng bối, gọi thẳng là Tử Giang hoặc là tiểu Trần được rồi. Tôi ngưỡng mộ Chu tiên sinh đã lâu, không ngờ hôm nay lại gặp trong lâu đài Kỷ gia... Chu tiên sinh nhất định rất ngạc nhiên vì sao Trần Thị chúng tôi lại đối với Kỷ gia gia tộc bất nhập lưu này hao tốn nhiều tâm tư như vậy.
Đỗ Long cười nói:
- Quả thật có chút không tin, xin Tử Giang anh hãy giải thích cho tôi.
Trần Tử Giang thở dài, nói:
- Kỷ gia cường hào vùng này và Thôi gia trong nghiệp Châu báu ở thành phố Thụy Bảo kỳ thật vẫn dựa vào Trần gia chúng tôi cung cấp nguyên liệu để duy trì. Nhưng tình hình kinh doanh của hai nhà này càng ngày càng tệ. Lúc này, Trần Thị đã tiến hành đầu tư bỏ vốn ủng hộ bọn họ, đó quả là một quyết định bất quá. Thôi gia tiếp nhận chúng tôi đầu tư bỏ vốn, hiện giờ đã trở thành xu thế đầu rồng của ngành Châu báu ở thành thành phố Thụy Bảo. Còn Kỷ gia thì lo lắng sẽ bị chúng tôi khống chế hoàn toàn, do đó từ chối đầu tư bỏ vốn. Điều này cũng miễn, bọn họ tự tìm đường chết ai cũng không quản được. Nhưng Kỷ gia lại dùng thủ đoạn hèn hạ đoạt lấy sư phụ cược thạch cấp cao của Trần Thị chúng tôi…
Trần Tử Giang ngừng một chút, tiếp tục nói:
- Chu tiên sinh là cao thủ cược thạch, đương nhiên biết tầm quan trọng của một vị sư phụ cược thạch tài giỏi đối với công ty Châu báu. Trần gia chúng tôi hàng năm đều tham gia bốn lần chào bán công khai Myanmar. Du Tinh Thần rất quan trọng đối với Trần Thị chúng tôi. Cho nên hôm nay tôi mới đích thân tới, muốn cho anh ta một cơ hội quay lại. Không ngờ lại bị tôi phá hỏng... Tuy nhiên nếu như có sự ủng hộ toàn lực của Chu tiên sinh, thiếu một Du Tinh Thần cũng chẳng có gì to tát…
Đỗ Long cười nói:
- Thì ra là thế... Chẳng phải tôi có hiệp nghị với Trần Thị sao? Hội chào bán công khai mùa thu tôi đương nhiên sẽ vì Trần Thị tận lực rồi.
Trần Tử Giang nói:
- Như tôi đã nói, là hợp tác lâu dài. Không biết ý của Chu tiên sinh như thế nào?
Đỗ Long gật gật đầu lại lắc đầu, nói:
- Tôi cũng muốn chứ. Đáng tiếc tôi công việc nhiều, chỉ sợ không thể cùng Trần Thị tiếp tục hợp tác.
Trần Tử Giang nhíu mày nói:
- Tôi không dám miễn cưỡng tiên sinh. Tuy nhiên xin tiên sinh hãy suy nghĩ kỹ càng thêm một chút.
Đỗ Long cười nói:
- Vậy tôi sẽ suy nghĩ thêm …Tử Giang trở về bao lâu rồi? Em họ Trần Quế Quân của anh vẫn tốt chứ? Hội chào bán công khai mùa thu cậu ta có tham gia không?
Trần Tử Giang tâm niệm vừa chuyển, nói:
- Làm phiền Chu tiên sinh quan tâm. Quế quân cậu ta hiện tại rất tốt. Hội chào bán công khai mùa thu cậu ta nhất định sẽ đi. Chu tiên sinh đến lúc đó có thể gặp được cậu ta đấy.
Đỗ Long cười nói:
- Vậy đến lúc đó rồi nói sau. Tử Giang... thời gian không còn sớm, lần sau lại nói chuyện tiếp nhé.
Trần Tử Giang rất khách khí mà tiễn Đỗ Long ra xe, lại còn nhìn hắn rời khỏi. Nhưng vừa mới quay người, sắc mặt của gã ta liền trầm xuống, hung hăng đá một cước vào lốp xe. Trần Tử Giang hừ lạnh nói:
- Một kẻ không biết điều. Sau hội chào bán công khai mùa thu nếu như ông còn không thay đổi chủ ý, hừ hừ...
Đỗ Long biết được hậu quả của việc từ chối Trần Tử Giang. Tuy nhiên hắn cũng không cần quá để ý. Trùm buôn thuốc phiện Myanmar hắn còn không sợ, Trần Tử Giang có thể làm gì hắn chứ? Binh đến tướng ngăn, nước dâng tường chặn. Nếu Trần Tử Giang dám dùng thủ đoạn ngoài thương trường, hắn sẽ khiến Trần Tử Giang biết cái gì gọi là đem đá đập vào chân mình!
Đỗ Long trước tiên gọi điện thoại cho Lâm Nhã Hân nói cho cô biết ý định hợp tác của Du Tinh Thần. Lâm Nhã Hân cũng cảm thấy rất hứng thú với kiểu hợp tác này. Cô hỏi sơ sơ tình hình, sau đó quyết định sớm nói chuyện với Du Tinh Thần để tiến hành việc này.
Đỗ Long nói:
- Để Du Tinh Thần đi tìm em đi. Anh tính mấy ngày nữa phải đi thành phố Ngọc Minh. Chúng ta có thể vui vẻ chơi hai ngày, sau đó anh sẽ cùng đội đến Bắc Kinh.
- Được thôi. Chủ nhân, hân nô rất nhớ anh...
Lâm Nhã Hân uốn éo nói.
- Anh cũng nhớ em...
Đỗ Long nói:
- Lần này đừng cho anh bất ngờ đấy. Tinh lực của anh có hạn ... Chỉ ăn một mình em cũng quá sức rồi.
Lâm Nhã Hân trong điện thoại cười khanh khách…
Hàn Ỷ Huyên sau vài ngày vất vả quay chụp đã quay về tới thành phố Thụy Bảo. Cô vừa về đến liền gọi điện thoại cho Đỗ Long yêu cầu lập tức gặp mặt. Nếu không sẽ không đưa video quay được cho Đỗ Long. Đỗ Long đành chịu và hẹn cô cùng nhau ăn đêm ở một bên quán nhỏ ven đường.
- Yên tâm, ông chủ tiệm này xào rau không dùng dầu cống ngầm đâu.
Đỗ Long nói với Hàn Ỷ Huyên đang dè dặt.
Hàn Ỷ Huyên xinh đẹp kinh sợ lỗ mũi nói:
- Tôi mặc kệ ông ta xào rau dùng dầu gì. Nói đi, có phải anh sớm đã biết sư phụ Lưu có ý đồ gây rối tôi phải không?
Đỗ Long mỉm cười gật đầu, Hàn Ỷ Huyên hỏi tiếp:
- Anh làm sao mà biết được?
Đỗ Long cười nói:
- Cô nghĩ rằng tôi phá nhiều vụ án như vậy đều là giả sao? Đôi mắt này của tôi nhìn người rất chuẩn đấy. Lần trước khi ở thành phố Lỗ Tây lần đầu tiên gặp Lưu Đức Phức, tôi đã phát hiện ánh mắt của gã ta nhìn lén cô thái quá. Sau khi cô tới đến thành phố Thụy Bảo, nói đến việc này lại bị ngăn cản. Là có được sự ủng hộ lén lút của Lưu Đức Phức mới có thể xuất hành đấy. Như thế này tâm trạng của tôi cũng có chút buồn bực. Xuất phát từ nhạy cảm nghề nghiệp, tôi nảy sinh nghi ngờ Lưu Đức Phức.
Hàn Ỷ Huyên tử tế lắng nghe. Đỗ Long tiếp tục nói:
- Lúc chúng ta gặp Lưu Đức Phức ở dưới lầu nhà khách, gã ta nghe nói Lưu Lỵ Thanh sẽ cùng cô đến xã Mãnh Tú sưu tầm tin tức. Lúc ấy có thể cô không để ý, nhưng tôi lại phát hiện thần sắc Lưu Đức Phức khẽ biến. Hơn nữa... về sau lại xảy ra một việc, khiến tôi hoàn toàn nghi ngờ nguyên nhân thực sự mà Lưu Đức Phức giật giây cô đến xã Mãnh Tú sưu tầm tin tức...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...