Hoàng Thiệu Liễu ừ một tiếng nói:
-Trở về sớm một chút, nếu đã kết án rồi thì ngày mai anh sẽ đưa tiểu Lương đi. Trước tiên sẽ đưa nó đến nhà tang lễ, sau đó sẽ chọn ngày tốt tiễn nó đi...
Địch xuân liên nói:
-Không phải anh nói sẽ kiện Cục Công an sao?
Hoàng Thiệu Liễu thở dài nói:
-Kiện gì mà kiện, em kiện được chính quyền sao? Hôm nay chỉ là tỏ thái độ thế thôi, để họ biết không dễ dàng đối phó với chúng ta đâu. Sau này có lợi gì mới nghĩ đến chúng ta, đại nghiệp nhà chúng ta lớn, không thể vì việc này mà làm căng với chính quyền được, dù thế nào chăng nữa thì bọn họ cũng sẽ cố gắng phá án...
-Vâng
Địch Xuân Liên giống như con mèo nhỏ cuộn tròn bên cạnh Hoàng Thiệu Liễu, trong lòng vẫn đang suy nghĩ giải quyết vấn đề Niếp Hải Cường thế nào Mặc dù không ưa hắn nhưng cũng không thể vì hắn lỗ mãng mà làm lỡ mất việc lớn của mình, có lẽ bản thân nên đề phòng chu đáo một chút...
Khi Địch Xuân Liên đang suy nghĩ làm thế nào để đối phó với Niếp Hải Cường thì Trịnh Tú Vinh nhận được một cuộc điện thoại, tất nhiên cuộc gọi này là do Địch Xuân Liên gọi tới. Trịnh Tú Vinh nhíu mày, nhận điện thoại nói:
-Không phải đã nói là thời gian này sẽ không liên lạc sao? Tại sao cô lại gọi tới? Nếu bị phát hiện thì phải làm sao?
Địch Xuân Liên nói:
-Chị không xem tin tức sao? Cục Công an nhận định hung thủ chính là người họ Thai, còn có gì phải lo lắng sao? Việc phiền phức bây giờ chính là Niếp Hải Cường, không ngờ tên khốn này lại lật lọng, mở miệng ra là đòi mười triệu, hơn nữa còn muốn sáng mai em đưa cho hắn. Đây không phải là muốn nhìn thấy em chết sao, chị Trịnh, chị thấy bây giờ chúng ta phải làm sao?
Trịnh Tú Vinh suy nghĩ một chút rồi nói:
-Những tên lưu manh như thế thực sự không đáng tin, hắn chính là đang tự tìm đường chết! Có thể chị sẽ thu nhận hắn, có điều...thu nhận thì đơn giản, vấn đề ở chỗ tôi sẽ được lợi gì?
Địch Xuân Liên nói:
-Chị muốn điều gì?
Trịnh Tú Vinh nói:
-Hai mươi triệu, hai mươi triệu giết một người...Đây là cuộc mua bán rất có lời đấy.
Địch Xuân Liên khẩn trương nói:
-Chị định làm gì? Đừng để bị bại lộ đấy.
Trịnh Tú Vinh nói:
-Bây giờ vẫn còn sớm, đợi sòng bạc của hắn đóng cửa, tôi sẽ làm hắn bốc hơi lúc nửa đêm. Loại lưu manh đê tiện này, cho dù hắn có mất tích cũng không ai để ý đến.
Địch Xuân Liên nói:
-Cẩn thận một chút, đừng có gậy ông lại đập lưng ông.
Trịnh Tú Vinh lạnh nhạt nói:
-Yên tâm đi, chờ tin tức tốt của tôi.
Hai giờ rạng sáng, Niếp Hải Cường rời sòng bạc ngầm của hắn. Tâm trạng của hắn rất tốt, thù lớn đã báo được, lại có một triệu trong tay, làm sao mà hắn còn có tâm tư canh giữ sòng bạc được. Thế nên hôm nay sòng bạc đóng cửa sớm, hắn tính toán sẽ nhanh chóng bán sòng bạc đi, sau đó sẽ rời khỏi nơi đã gây cho hắn đau khổ nhiều năm nay. Những người anh em này sau này sẽ thế nào về cơ bản thì hắn không quan tâm, chỉ có điều là thấy hơi áy náy với Hoàng Hoa Lương thôi. Tuy nhiên, cho dù hắn không giúp đỡ, người đàn bà độc ác ấy cũng sẽ ra tay với Tiểu Lương, Tiểu Lương, cháu cũng đừng trách ta...
Một bóng người đột nhiên hiện ra trước mặt Niếp Hải Cường. Niếp Hải Cường sửng sốt, sau đó liền nhận ra đối phương là ai, hắn nhướng mày nói:
-Cô tới làm gì?
Người nọ đột nhiên rút dao găm ra, không kêu tiếng nào liền xông lên trước, một đao hạ xuống yết hầu Niếp Hải Cường.
Niếp Hải Cường kinh hãi, cũng may hắn lăn lội trong xã hội đã lâu, phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, nhanh chóng lùi về phía sau, tránh được một đao kia.
-Con mụ kia, cô muốn giết người diệt khẩu !
Niếp Hải Cường mắng rất to, hắn rút cây đao từ sau lưng ra, quơ quơ trước mặt, tạm hoãn sự cung kích từ đối phương. Đôi bên tạm thời giằng co, Niếp Hải Cường cả giận nói:
-Mụ đàn bà kia, ông đây sớm đã đoán được các ngươi sẽ lật lọng, các ngươi muốn chơi với ông sao, ông sẽ cho các ngươi biết thế nào là gieo gió gặp bão!
Đột nhiên đằng trước và sau sáng chói lên khiến hai người đang giằng co không nhìn thấy gì, mấy xe cảnh sát chậm rãi tới gần, có người quát to:
-Cảnh sát đây! Các ngươi mau bỏ vũ khí xuống, giơ tay đầu hàng đi! Bằng không chúng tôi sẽ nổ súng!
Hai người đang giằng co thấy thế xoay người bỏ chạy, bọn họ không hẹn mà cũng trèo qua tường lấp kín khá thấp ở phía Đông. Niếp Hải Cường trực tiếp tuột xuống, người còn lại bấu víu vào tường vây. Khi người này đang muốn xoay người trèo lên, một tia sáng trắng nhỏ nhanh như chớp chiếu về phía người này, trúng vào cổ tay. Người này a lên một tiếng rồi ngã xuống, nghe giọng thì biết đó là con gái.
Đỗ Long nói:
-Đừng chống cự vô ích, cô Trịnh, không thể tưởng tượng được dáng người mập như thế mà thân thủ lại nhanh nhẹn như vậy, không hổ là người ngày nào cũng đi tập thể hình.
Mấy điều tra viên giống như mãnh hổ xuống núi xông lên chế phục Trịnh Tú Vinh và Niếp Hải Cường. Hai người bị trói tay, thần sắc rất khó coi bị dẫn đến trước mặt Đỗ Long, Đường Minh Hoa và Thạch Chung Đào.
Nhìn Trịnh Tú Vinh ủ rũ, Đỗ Long dương dương tự đắc cười nói:
-Cô Trịnh, sau đây chúng tôi sẽ hỏi cô nhiều vấn đề đấy, lần này cô không thấy khó chịu chứ?
Trịnh Tú Vinh không rên một tiếng, Niếp Hải Cường hét lớn:
-Tôi không giết người, Hoàng Hoa Lương là do người phụ nữ này giết, cô ta và Địch Xuân Liên là chủ mưu, tôi cũng là người bị hại...
Đỗ Long nói:
-Được rồi, trước kia anh là người bị hại, bây giờ anh là đồng lõa, là vệ sĩ của Hoàng Hoa Lương, nhưng vì tư lợi cá nhân, không ngờ anh lại vô tình bán rẻ nó, tôi thật khinh bỉ những người như vậy!
Niếp Hải Cường xấu hổ cúi đầu, trên người Niếp Hải Cường điều tra viên tìm được hai chiếc điện thoại, còn trên người Trịnh Tú Vinh lại không có gì. Ánh mắt Đỗ Long đảo qua trên người Trịnh Tú Vinh, thấy không có chỗ có thể giấu được vật gì, hắn nói:
-Trịnh Tú Vinh, điện thoại của cô đâu?
Trịnh Tú Vinh ngẩng đầu, cười lạnh nói:
-Anh không đích thân tìm sao? Tôi sẽ không nói cho anh đâu.
Đỗ Long cười lạnh nói:
-Nếu có vật gì đó thì chắc cũng chỉ ở trong phạm vi 20m thôi, mọi người tìm kiếm cẩn thận xem! Xem có vật gì giống như túi không?
Chỉ lúc sau đã có người hét lớn:
-Tìm thấy rồi, đây là túi nhựa, bên trong có hai chiếc điện thoại! Ngoài ra còn có chìa khóa và ví tiền.
Đỗ Long nhận lấy túi, nhìn thoáng qua quát:
-Áp tải bọn họ đi, thu đội!
Niếp Hải Cường và Trịnh Tú Vinh đều bị áp tải lên xe, mấy chiếc xe cảnh sát lặng lẽ đến và lặng lẽ đi. Chỉ còn Đỗ Long với chiếc xe bán tải, Đường Minh Hoa và Thạch Chung Đào cũng chưa đi, bọn họ chờ xem hành động tiếp theo của Đỗ Long.
Đỗ Long cầm lấy hai chiếc điện thoại của Trịnh Tú Vinh , phát hiện điện thoại đều đang trong trạng thái tắt máy. Hắn mở di động ra, không lâu sau trong điện thoại liên tiếp vang lên chuông tin nhắn.
-Địch Xuân Liên lo lắng rồi...
Đỗ Long cười ha hả, lấy ra một vật dán ở ngực phải, ho nhẹ một tiếng, hắn nói:
-Địch Xuân Liên lo lắng rồi, không thành vấn đề...
Giọng Đỗ Long thay đổi rất cao, nghe rất giống giọng nữ, sau khi xử lí, khi hắn nói chuyện, giọng không khác Trịnh Tú Vinh là mấy.
-Thứ này mua ở đâu thế, có thể mua giúp tôi một cái không?
Thạch Chung Đào hâm mộ nói.
Đỗ Long giải thích nói:
-Đây là sản phẩm mới nhất của khoa học kỹ thuật quân sự, tôi phải thông qua con đường đặc biệt mới mượn dùng được, sao có thể nói muốn mua là có thể mua được ngay?
Lúc này,điện thoại Trịnh Tú Vinh đột nhiên lại vang lên, Đỗ Long xuỵt một tiếng với hai người kia, nhận điện thoại nói:
-Không phải nói tạm thời đừng liên lạc sao? Tìm tôi vội như thế làm gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...