Cảnh Lộ Quan Đồ

Hà Diệp Hồng thầm khinh bỉ một tiếng, cũng thét lên chạy theo. Ai ngờ Đỗ Long chạy vài bước thì đột nhiên dừng lại. Hà Diệp Hồng không kịp tránh đụng rầm vào lưng Đỗ Long. Đỗ Long kêu lên một tiếng, hai người ôm nhau lăn vài vòng xuống chân núi.

Hai người hét lên không ngừng, lăn đến tận một chỗ đất bằng mới dừng lại.Hà Diệp Hồng bị quay cho chóng mặt, không biết trời trăng sao gì.

Tuy hai người bị lăn chật vật nhưng không có tổn thương gì. Đỗ Long lại nhân cơ hội nhéo một cái lên ngực Hà Diệp Hồng, sau đó đè lại miệng của cô, nói khẽ:

- Đừng ầm ĩ, tôi nhìn thấy Hạ Hồng Quân. Quả nhiên hắn âm thầm đi theo cô ý đồ bất chính.

Hà Diệp Hồng lập tức ngừng thở. Một lát sau Đỗ Long mới buông tay, nói:

- Hắn đi rồi, cô mau xuống núi đi.

Hà Diệp Hồng cũng không dám đến quá gần Đỗ Long nữa. Cô thầm mắng tiếng lưu manh, sau đó chạy nhanh xuống chân núi.

Lần này Đỗ Long không để ý đến cô nữa mà chạy nhanh lên núi.

Đi được một đoạn, vô tình tiến vào sâu trong núi, địa hình phía trước ngày càng hiểm trở, cây cối cũng trở nên rậm rạp. Đột nhiên Đỗ Long dừng lại, hô lớn về phía trước:

- Này, Hạ Hồng Quân, anh đừng trốn nữa. Tôi biết anh ở đâu. Vừa rồi tôi đã gặp mẹ anh, tôi muốn nói chuyện với anh.

Một âm thanh từ trên núi truyền tới:

- Nói chuyện gì? Nếu các người dám đụng đến một cọng lông của mẹ tôi, tôi sẽ giết toàn bộ công ti Hắc Kim lẫn chính phủ huyện Vũ Khê cho máu chảy thành sông! Đừng nghi ngờ năng lực của tôi!


Đỗ Long chậm rãi đi thẳng lên phía trước, nói:

- Anh nghĩ tôi là người của Lý Võ Uy sao? Anh lầm rồi. Tôi là thành viên tổ chuyên án thành phố Ngọc Minh. Tên tôi là Đỗ Long.

Hạ Hồng Quân cười lạnh:

- Tổ chuyên án thì sao? Rất nhanh các anh sẽ phải cúp mông chạy thôi, tất cả lại về nguyên dạng. Lý Võ Uy vẫn không hề bị sao, người chịu khổ vĩnh viễn là dân chúng.

Đỗ Long tiếp tục chậm rãi đi lên phía trước, nói:

- Lần này sẽ khác. Chủ tịch thành phố Mã thành phố Ngọc Minh của chúng tôi là một viên quan tốt. Ông ấy nhất định sẽ giúp đỡ cho dân chúng huyện Võ Khê, diệt trừ khối u độc hại Lý Võ Uy này, cũng diệt trừ hoàn toàn những khối u ác tính khác làm tổn hại ích lợi của dân chúng huyện Võ Khê.

Hạ Hồng Quân cười lạnh:

- Anh đứng lại đó cho tôi. Anh dám bước lên lần nữa đừng trách tôi sao ác. Một chủ tịch thành phố Ngọc Minh là cái quái gì. Huyện Võ Khê đã xong rồi, dù bí thư tỉnh ủy tỉnh Thiên Nam đến cũng vô dụng. Anh mau cút xuống núi, còn dám đi theo tôi thì một phát súng là lìa đời đấy.

Đỗ Long cười nói:

- Anh sẽ không như vậy đâu. Nhân viên của anh nói anh là người tốt. Mẹ của anh cũng tin anh không giết người. Anh cũng không nên phụ sự tín nhiệm của họ.

Hạ Hồng Quân cười lạnh:

- Đó là vì bọn họ chưa thấy qua bộ mặt thật của tôi, nếu không sẽ không nói như vậy. Tôi không muốn lảm nhảm với anh nữa, cút đi.

Đỗ Long nói:

- Đi? Anh có thể đi đến đâu? Trừ phi anh định đi thẳng đường núi, qua biên giới chạy thẳng ra nước ngoài, nếu không anh còn có thể trốn ở đâu? Có lẽ anh thì không sao, nhưng anh có nghĩ tới cảm nhận của mẹ anh không? Bác ấy từ nay về sau sẽ phải tiếng nhục trên lưng mà sống. Mẹ của một tội phạm truy nã bậc nhất, anh cảm thấy xưng hô này thế nào?

Hạ Hồng Quân im lặng. Đỗ Long lại nói:

- Tôi biết anh để lại tiền cho mẹ anh, còn để cho mấy người giúp anh chăm sóc mẹ, nhưng đây liệu được bao lâu? Nếu có kẻ gian, cầm tiền không giúp anh, hoặc xảy ra chuyện không ngờ nào thì mẹ anh sẽ ra sao?

Hạ Hồng Quân vẫn tiếp tục im lặng. Đỗ Long nhìn ra ngoài một hồi, đột nhiên nói:

- Hạ Hồng Quân, anh năm nay bao tuổi? Chắc chưa có bạn gái nhỉ? Cô gái vừa rồi không tệ, ngực mông đều lớn, dáng mắn đẻ đó. Sao anh không trói luôn cô ta tới Myanmar hoặc Camphuchia? Hai người có thể làm một đôi uyên ương đó.

Hạ Hồng Quân tức giận:

- Anh nói bậy bạ gì đó! Cẩn thận tôi làm thịt anh!


Đỗ Long nói:

- Tôi nói gì chắc anh hiểu rõ. Cô ta gọi là Hà Diệp Hồng đúng không? Cô ấy nói bị anh bắt cóc, nhưng tôi xem trên người cô ta không hề có dấu vết bị trói. Xin hỏi làm sao anh bắt cô ta lên núi? Vừa rồi tôi có tiếp xúc khá thân mật với cô ta và ngửi được kiểu mùi lúc vừa ân ái trên người cô ấy. Một người đàn ông tốt trong mắt mọi người làm sao sẽ ức hiếp một cô gái yếu ớt được?

Hạ Hồng Quân cười lạnh:

- Nói bậy nói bạ, anh có giỏi cứ đi theo, cẩn thận bị lạc trong núi có con báo hỏi thăm đấy!

Đỗ Long nói:

- Hạ Hồng Quân, anh thật sự định ép cả mình lẫn người xung quanh lên con đường không lối về sao? Trở về cùng tôi đi, chỉ cần anh có thể giúp chúng tôi nhổ được Lý Võ Uy, ô dù của hắn cùng với đám u ác tính liên quan, tôi cam đoan anh sẽ nhận được sự phán xét công chính. Chẳng phải anh chỉ ngộ sát sao, hơn nữa còn ở tình huống hỗn loạn. Tìm một luật sự giỏi, không chừng vài năm là anh được ra tù rồi.

Hạ Hồng Quân dường như bị Đỗ Long làm do dự, cuối cùng vì trong sạch, gã nói:

- Tôi không giết người. Tên kia bị chết rất kỳ quái. Nếu anh có thể giúp tôi điều tra rõ đến cùng hắn chết thế nào, rửa sạch nỗi oan của tôi thì tôi mới tin tưởng anh.

Đỗ Long nhíu mày, nói:

- Anh có dám cam đoan không? Dùng tính mạng của mẹ anh để thề anh thật sự không giết người?

Hạ Hồng Quân nói:

- Tôi cũng không chắc. Nhiều năm không sờ súng rồi, mà súng ở mỏ rất kém chính xác, nếu không tôi một người cũng đủ làm gỏi mấy trăm người ở mỏ quặng. Tôi chỉ biết tôi bắn trúng đùi của tên kia, vết thương trên người hắn không đủ để chết. Nhưng nếu động mạch xuất huyết không ngừng, lại thêm không được trị liệu đúng lúc thì chết cũng chẳng có gì lạ. Nếu anh muốn tôi tin tưởng anh thì trước tiên anh phải tra giúp tôi rõ ràng tên kia đến tột cùng chết như thế nào.

Đỗ Long nói:

- Anh xác định chỉ bắn trúng bắp đùi hắn không?


Hạ Hồng Quân nói:

- Tôi khẳng định. Mười mấy người đều bị tôi bắn thương ở chân. Không tin anh cứ đi tra.

Đỗ Long nói:

- Tôi sẽ đi thăm dò. Vấn đề là giữa chúng ta không có nhiều tín nhiệm. Tôi phải làm sao mới có thể tin anh?

Hạ Hồng Quân nói:

- Tôi chưa giết anh. Vậy đủ chưa?

Đỗ Long cười nói:

- Không bằng như vậy đi. Chúng ta mỗi người một hỏi một đáp một vấn đề. Nhất định phải trả lời thẳng thắn. Sau khi chúng ta nắm giữ bí mật của đối phượng, tự nhiên sẽ sinh ra tín nhiệm.

Hạ Hồng Quân nói:

- Được. Vậy trước tiên tôi hỏi anh. Kính mắt anh đeo có phải hàng công nghệ cao không? Nếu không tại sao vẫn đeo, hơn nữa còn có thể đi theo tôi tới tận đây? Có phải anh xem thấy tôi không?

Đỗ long nói:

- Tuy rằng hơi nhiều vấn đề, tuy nhiên có thể coi như một câu. Tôi nói thật với anh nhé. Kính mắt này là hàng mua vỉa hè. Sở dĩ tôi có thể thấy rõ mọi vật trong đêm tôi và có thể phát hiện anh ngụy trang là vì mắt của tôi từng bị thương. Mắt trái của tôi dưới ánh mặt trời chiếu vào sẽ bị ánh sáng mãnh liệt kích thích không chịu nổi, nhưng ở ban đêm con mắt này lại có thể giúp tôi thấy rõ hết thảy. Đây chính là bí mật của tôi! Anh đã hài lòng chưa?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui