Một mối tình chưa bắt đầu đã phải kết thúc, Lưu Lỵ Thanh giả vờ rời đi một cách tự nhiên phóng khoáng. Trên thực tế, lòng của cô hiện đang rối như tơ vò, cô rất muốn khóc thật lớn, lại muốn tìm một nơi nào đó để phóng túng một chút, nhưng cuối cùng cô vẫn lựa chọn về nhà.
Đường Bạch Sa là một con đường nhỏ không có đèn đóm gì. Lúc Lưu Lỵ Thanh rẽ vào đường Bạch Sa thì cô đột nhiên theo bản năng quay đầu nhìn lại. Thấy không có ai nên cô liền mạnh dạn đi vào.
Vừa đi không được bao lâu thì phía sau đột nhiên truyền đến những tiếng bước chân gấp gáp, Lưu Lỵ Thanh cảnh giác quay lại nhìn. Chỉ thấy hai gã đàn ông cúi đầu đang bước nhanh về phía trước, xem bộ dáng của hai người thì hẳn là người làm công đang vội vã về nhà.
Lưu Lỵ Thanh thở phào nhẹ nhõm, thầm cười chính mình sao lại phải khẩn trương như vậy, làm gì mà có nhiều kẻ cướp chặn đường cướp của như vậy chứ. Có cảnh sát ưu tú như Đỗ Long, trị an của thành phố Thụy Bảo vẫn còn có thể tin tưởng được…
Vừa mới nghĩ vậy xong thì hai gã đàn ông ở phía sau đột nhiên lao nhanh về phía Lưu Ly Thanh, trong tay mỗi tên lộ ra một con dao nhỏ sáng loáng. Lưu Lỵ Thanh giật mình, vội vàng ném túi xách về phía hai tên này, sau đó quay người bỏ chạy, đồng thời hét lớn:
- Bớ người ta, ăn cướp!
Hai tên kia nhặt túi xách lên rồi nhanh chóng đuổi theo Lưu Lỵ Thanh. Sau khi tóm được liền ép cô sát vào tường, kề dao găm vào cổ cô. Một tên cướp thấp giọng quát:
- Im miệng, bọn tao chỉ cướp sắc chứ không lấy mạng, nếu mày không muốn sống nữa thì cứ kêu lên!
Lưu Lỵ Thanh sợ tới mức hét ầm lên, tên cướp kia vội vàng lấy tay bịt miệng cô lại, nói:
- Mẹ kiếp, đồ gái điếm thối tha, mày muốn chết phải không! Đánh cho nó ngất xong kéo qua ngõ bên cạnh rồi nói sau.
Trong lòng Lưu Lỵ Thanh thầm hô to cứu mạng, nhưng trước sau trong con đường nhỏ này lại không có người, ai sẽ đến cứu cô đây? Trái tim của Lưu Lỵ Thanh không khỏi trùng xuống…
- Dừng tay!
Một tiếng quát trầm thấp truyền đến, Lưu Lỵ Thanh mừng như điên, nhưng đến khi nhìn thấy dáng người trong bóng đêm chỉ có thể coi là một người bình thường thì lòng cô lại lo lắng, hung thủ là hai tên cướp có mang dao đó.
Một tên cướp cầm dao tiến lên phía trước chặn đường, móc ra hai cái dao găm cầm trong tay, cười gằn nói:
- Thông minh thì biến nhanh, bằng không ông sẽ cho mày một nhát “vào trắng ra đỏ”!
Người tới đang đứng im bỗng nhiên bổ nhào về phía trước, tay trái của người đó dễ dàng bắt được tay phải đang cầm dao của tên cướp. Lưu Lỵ Thanh và tên cướp còn lại còn chưa hiểu ra sao thì tên kia đã bỏ dao quỳ xuống, hai tay bị còng ngược ra đằng sau.
Lúc này, người nọ mới trầm giọng quát tên cướp còn lại:
- Bỏ dao xuống, tôi là cảnh sát đây!
Lưu Lỵ Thanh như mở cờ trong bụng, còn tên cướp kia lại quá sợ hãi, vội vàng bỏ lại Lưu Lỵ Thanh rồi xoay người bỏ chạy. Viên cảnh sát kia thấy vậy liền nhanh chóng đuổi theo, nhưng bỗng nhiên tên cướp đang bỏ chạy kia lại kêu “á” một tiếng rồi ngã xuống đất, con dao trong tay cũng bị văng ra cách đó phải hơn mấy mét. Viên cảnh sát lập tức chạy qua khống chế tên này lại, ánh mắt anh ta nhìn về phía bên kia đường Bạch Sa. Vừa rồi lúc tên cướp bị ngã, anh ta rõ ràng nghe thấy một tiếng “đinh” rất nhỏ vang lên, âm thanh này rất giống với âm thanh phát ra khi một đồng xu rơi xuống đất.
- Anh cảnh sát, cám ơn anh…
Sau khi Lưu Lỵ Thanh lấy lại vẻ bình tĩnh trên mặt liền nói lời cảm ơn, chẳng qua cô lại tức giận mà đá hai cái vào tên cướp đang nằm trên mặt đất kia. Ánh đèn pin đột nhiên bật sáng, quét về phía bên kia con đường một chút, sau đó rơi trên người Lưu Lỵ Thanh. Viên cảnh sát kia kinh ngạc nói:
- Là cô sao? Phóng viên Lưu!
Lưu Lỵ Thanh nhờ vào ánh sáng phản xạ lại sau cùng cũng thấy được khuôn mặt của viên cảnh sát đã cứu mình, cô cũng kinh ngạc thốt lên:
- Tổ trưởng Đường… Không ngờ lại là anh… Cảm ơn anh… Anh có thể cho tôi mượn đèn pin dùng một lúc được không?
Lưu Lỵ Thanh mượn đèn pin rồi bắt đầu tìm nhặt lại túi xách của mình. Từ trong túi xách, cô lấy ra một cái máy chụp hình cá nhân, sau đó liên tục chụp lại.
Đường Minh Hoa bị cô nháo cho tay chân luống cuống cả lên. Anh ta nhận được điện thoại của Đỗ Long nên mới vội vàng chạy tới chỗ này mai phục, nhưng đợi cả nửa ngày cũng không thấy bóng dáng một ai, sau đó anh ta lại gặp được cảnh Lưu Lỵ Thanh đang bị cướp. Dựa vào chức trách cảnh sát của mình, anh ta chỉ đành mạo hiểm khả năng bị mất đi manh mối để ra tay cứu Lưu Lỵ Thanh. Hiện tại, trong lòng anh ta vẫn chỉ nghĩ đến manh mối kia, thầm nghĩ nên nhanh chóng giải quyết hai tên cướp vướng víu này rồi tiếp tục mai phục chờ manh mối xuất hiện. Thế nhưng Lưu Lỵ Thanh lại cứ quấn lấy anh ta, chẳng những chụp lại toàn bộ quá trình anh ta tống hai tên cướp lên xe, mà còn cầm bút ghi âm để phỏng vấn.
Đường Minh Hoa đang muốn ra lệnh cưỡng chế để cô thành thật ngồi lại trên xe cảnh sát thì lúc này điện thoại di động của anh ta lại đổ chuông. Chỉ nghe Đỗ Long nói:
- Anh Đường, rất xin lỗi anh, manh mối kia đã bị đứt, anh có thể rút được rồi.
Đường Minh Hoa buồn bực nói:
- Đến tột cùng là manh mối gì thế? Sao tự nhiên lại bị đứt?
Đỗ Long nói:
- Tôi đang theo dõi một nghi phạm, lúc về tôi sẽ giải thích với anh sau. À đúng rồi, ngày mai có thể tôi sẽ phải mặc thường phục đi điều tra, có gì anh thì phụ trách lãnh đạo tổ công tác hộ tôi, chắc có lẽ phải tới trưa tôi mới quay về, cứ như vậy nhé, gặp lại sau.
Đường Minh Hoa chỉ kịp kêu hai tiếng “này này” thì Đỗ Long đã cúp điện thoại. Đường Minh Hoa buồn bực xoay người, đột nhiện ánh đèn flash lóe lên, thì ra Lưu Lỵ Thanh vừa chụp hình anh ta.
- Giờ thì hay rồi, manh mối đã bị các người phá hỏng rồi. Phóng viên Lưu, cô theo tôi quay về cục công an để lấy lời khai đi.
Đường Minh Hoa tức giận nói.
- Đươc…
Lưu Lỵ Thanh nhìn Đường Minh Hoa, đột nhiên cô cảm thấy chính mình đã bỏ quả vị phó tổ trưởng tổ trọng án thật ra cũng rất phong nhã này. Mặc dù thân hình của anh ta khá bình thường, nhưng cùng mình không phải là rất xứng đôi hay sao…
Mặt Lưu Lỵ Thanh đột nhiên nóng lên, âm thầm trách bản thân đứng núi này trông núi nọ. Nhưng khi ngồi tại vị trí phụ lái, cô lại không kìm nổi vụng trộm nhìn khuôn mặt của Đường Minh Hoa, khiến cho Đường Minh Hoa còn tưởng mặt của mình bị dính bẩn hay gì đó…
Sau khi trở lại tổ trọng án, Đường Minh Hoa lập tức triển khai thẩm vấn hai tên cướp kia, tiếp theo liền phát hiện ra hai tên này đến từ thành phố Ngọc Minh. Bọn chúng khai là sau khi cược thạch thất bại, không có tiền về nhà nên đành phải làm ra chuyện cướp giật như thế này. Về phần cướp sắc đó là bởi vì phát hiện mục tiêu quả thật xinh đẹp nên lúc cướp của mới manh nha ý niệm cướp sắc trong đầu.
Mặc dù Đường Minh Hoa không tin hai tên này cho lắm, nhưng thấy bọn chúng đến từ thành phố Ngọc Minh nên anh ta cũng không có tâm tư tiếp tục điều tra nữa. Tiếp đó, anh ta chuyển vụ án này sang loại vụ án trị an phổ thổng để xử lý.
- Sao cô còn chưa đi?
Sau khi Đường Minh Hoa thẩm vấn xong đi ra ngoài thì phát hiện Lưu Lỵ Thanh vẫn còn trong phòng làm việc, anh ta không khỏi kinh ngạc hỏi.
Lưu Lỵ Thanh nói:
- Tổ trưởng Đường, anh hết giờ làm chưa? Tôi muốn mời anh đi ăn khuya, tiện thể nói lời cảm ơn để biểu đạt một chút tâm ý…
Đường Minh Hoa nói:
- Không cần đâu, tôi bình thường…
Vẻ mặt thất vọng của Lưu Lỵ Thanh khiến trái tim Đường Minh Hoa mềm nhũn, anh ta nói:
- Được rồi, tôi và cô đi ăn chút gì cũng được, sau đó tôi sẽ đưa cô về nhà. Sau này khi trời tối thì cô cố gắng đừng đi vào những con đường vắng vẻ như vậy nữa, thà rằng đi xa hơn một chút nhưng lại an toàn hơn.
- Vâng…
Lưu Lỵ Thanh khẽ đáp lại, sau đó hai người sóng vai biến mất cuối hành lang. Nhìn thấy cảnh tượng này, Uông Lập Bân không kìm nổi vội vã nhắn tin cho tất mọi người trong tổ trọng án ngoại trừ Đường Minh Hoa: “A ha… Mùa xuân của tổ trưởng Đường đến rồi! Các cậu đoán xem anh ta hiện giờ đang cùng với người đẹp nào đi ăn khuya đây? Nếu đoán trúng tôi sẽ mời các cậu ăn một bữa linh đình nha…”
Người một tay sáng tạo ra kỳ tích này là Đỗ Long cũng đang ăn khuya cùng Kỷ Quân San. Nhìn thấy tin nhắn này, hắn nhếch miệng mỉm cười, sau đó nói với Kỷ Quân San:
- Đêm nay, anh chỉ có thể ở bên em tới nửa đêm, rạng sáng mai có hành động rồi.
Kỷ Quân San hỏi:
- Lại có vụ án mới nữa sao?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Không phải vậy, vẫn là vụ án của Tiểu Lương, chỉ có điều tự nhiên lại xuất hiện tình tiết mới, có chút phiền toái.
Kỷ Quân San cũng không hỏi thêm gì. Đỗ Long buông đũa, cuối cùng thoáng liếc qua Hàn Ỷ Huyên đang đi vào khách sạn, nói:
- Đi thôi em… Tiết kiệm chút thời gian, hai đứa mình có thể làm nhiều hơn hai lần đấy…
- Vâng…
Kỷ Quân San ngoan ngoãn theo Đỗ Long rời đi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...