Đỗ Long giơ tay đầu hàng nói:
- Cho dù tôi không nói, nếu ngày mai các cô đi, tôi có thể mời hai viên cảnh sát của đồn công an xã Mãnh Tú dẫn đường cho các cô, bọn họ cũng thuận tiện tuần tra một chút. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng xã Mãnh Tú chưa an toàn đến mức có thể tùy ý du xuân.
Hàn Ỷ Huyên cười nói:
- Vậy được, đợi sau khi chũng tôi quyết định xong hành trình sẽ gọi điện cho anh.
Lưu Lỵ Thanh thở dài:
- Tôi cũng muốn đi chơi mấy ngày, nhưng thật tiếc là không đi nổi…
Đỗ Long cười:
- Phóng viên cũng giống như cảnh sát, bận bịu là đương nhiên. Người khác có bận đi nữa cũng có ngày lễ có thể nghỉ ngơi một chút, chúng ta thì không thể. Càng ngày lễ chúng ta càng phải làm, thật khó tưởng tượng nếu một phóng viên lấy một cảnh sát thì sẽ rơi vào tình huống nào.
Lưu Lỵ Thanh cho rằng Đỗ Long trong lòng có ý nên không khỏi buồn bã, Hàn Ỷ Huyên cười:
- Vậy mà tôi đã gặp qua hai đôi, một đôi là nam cảnh sát nữ phóng viên, một đôi là nữ cảnh sát nam phóng viên, người ta sống rất tốt, tuy nhiên cần có sự giúp đỡ hết sức của các cụ trong nhà thì mới được.
Lưu Lỵ Thanh trong lòng chợt sáng lên, cô cười nói:
- Đỗ Long, nhà anh ở thành phố Ngọc Minh hả? Bố mẹ anh còn đi làm không? Nếu anh kết hôn ở nơi khác, bố mẹ anh sẽ qua giúp anh chứ?
Đỗ Long cười:
- Bố mẹ tôi cũng tiêu sái lắm, họ thích sống cuộc sống của riêng mình. Tôi đã hơn nửa năm không gặp mẹ rồi, còn bố tôi cũng thi thoảng mới gặp. Tôi từ nhỏ cũng đã độc lập, nếu không cần thiết tôi nghĩ hẳn là họ cũng không chạy đến can thiệp vào cuộc sống của tôi đâu.
Lưu Lỵ Thanh trong lòng âm thầm tính toán, chỉ nghe Đỗ Long cười nói:
- Tôi sắp điều đi thành phố Lỗ Tây rồi, bạn gái của tôi cũng muốn điều qua đó. Làm không tốt chúng tôi sẽ định cư luôn ở thành phố Lỗ Tây, nếu như có con, thuê một vú nuôi hẳn là sẽ nhẹ nhàng hơn chút.
Lưu Lỵ Thanh ồ một tiếng, rồi chìm vào trong sự thất vọng vô hạn. Hàn Ỷ Huyên trách cứ liếc nhìn Đỗ Long một cái, Đỗ Long bất đắc dĩ nhún nhún vai. Lần này gặp mặt, hắn rõ ràng cảm giác được rằng Lưu Lỵ Thanh khá có ý với hắn, tiếc rằng hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. Món nợ tình mà Đỗ Long gánh cũng đủ nhiều rồi, Lưu Lỵ Thanh tuy rằng bộ dạng cũng không tệ lắm, nhưng vẫn chưa đạt đến tiêu chuẩn khiến Đỗ Long xao động. Hơn nữa hai người vẫn chưa bắt đầu, Lưu Lỵ Thanh đã bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai, con gái có tính cách như vậy Đỗ Long cũng không dám trêu chọc.
Nói tới nói lui Đỗ Long chính là một tên vô lại, nhưng con gái bây giờ thích kiểu đàn ông vô lại một chút. Lưu Lỵ Thanh không phải loại con gái không não đó, nhưng từ lần đầu tiên gặp Đỗ Long, cô đã bị hình tượng anh hùng dùng cảm quên mình nhảy vào biển lửa cứu người của Đỗ Long che phủ cả hai mắt, cô chỉ nhìn thấy Đỗ Long không ngừng phá án, không ngừng lập công lĩnh thưởng, mà lại không nhìn thấy được tên quỷ này kỳ thực là một kẻ háo sắc, đối với những cô gái một lòng thành gia muốn xây dựng tổ ấm mà nói, Đỗ Long tuyệt khó thành đôi.
Hàn Ỷ Huyên xem như có hiểu rõ Đỗ Long đôi phần, cho nên sức chống cự của cô với Đỗ Long mạnh hơn nhiều so với Lưu Lỵ Thanh, cô rất nhanh đã chuyển đề tài, nói về mục tiêu lần này của cô, cũng chính là các điểm du lịch trên toàn thành phố Thụy Bảo.
Lưu Lỵ Thanh rất nhanh khôi phục lại sự bình thường, tuy nhiên Đỗ Long và Hàn Ỷ Huyên đều nhìn ra nét tươi cười gượng gạo của cô.
Hai cô phóng viên muốn tìm hiểu một chút vụ án hôm nay, Đỗ Long liền nhặt một vài tình tiết tiết lộ để các biết, và thận trọng yêu cầu các cô không được để lọt tin tức ra bên ngoài.
Bữa cơm ăn đến 7:30 mới xong, Hàn Ỷ Huyên nhận được điện thoại của quay phim thầy Lưu, thầy Lưu nói tất cả dựa theo kế hoạch cũ mà tiến hành, nên Hàn Ỷ Huyên phải về sớm chút để chuẩn bị.
- Ỷ Huyên, thật tiếc vì không thể cùng cô xuống xã Mãnh Tú dạo một vòng, cũng may có Lưu Lỵ Thanh muốn đi cùng cô chuyến này, trên đường đi các cô có thể bầu bạn, chúc cô thuận buồm xuôi gió, thắng lợi trở về!
Đỗ Long đưa Hàn Ỷ Huyên tới cổng khách sạn nơi cô thuê trọ, rồi bắt tay tạm biệt cô. Lưu Đức Phức xuống lầu đón cô, sau khi nghe sắp xếp của Đỗ Long thì ánh mắt chợt lóe lên. Y nhiệt tình tiến lên nói với Đỗ Long:
- Cảnh sát Đỗ, cũng thật cảm ơn anh. Tôi thật có chút lo lắng về vấn đề an toàn sau khi xuống đó, có hai vị cảnh sát làm hướng dẫn, vậy thì không phải lo nữa!
Đỗ Long dùng sức lắc lắc tay Lưu Đức Phức, cười nói:
- Cảm ơn sự giúp đỡ của thầy Lưu, nếu không Ỷ Huyên cũng không thể xuống đây chuyến này. Mọi người xuống đó chơi bao lâu không thành vấn đề, mọi chi phí cứ tính cho tôi, nhất định phải ăn tốt chơi tốt nghỉ tốt, chụp ra những bức ảnh tuyên truyền hạng nhất nhé.
Lưu Lưu Đức Phức cười nói:
- Cảnh sát Đỗ, anh yên tâm, tôi nhất định toàn lực ứng phó!
Đỗ Long lại vỗ vỗ bờ vai của y, lúc này mới nới lỏng tay và nói lời từ biệt.
- Đỗ Long…
Trước khách sạn chỉ còn lại hai người Đỗ Long và Lưu Lỵ Thanh, Lưu Lỵ Thanh đổi giọng, nói với Đỗ Long:
- Anh có thể đi dạo cùng tôi được không?
Đỗ Long gật gật đầu:
- Không thành vấn đề, đi thôi, chúng ta dạo một vòng.
Hai người chậm rãi men theo con phố, Lưu Lỵ Thanh rất lâu cũng không hé răng. Đỗ Long phá vỡ sự trầm mặc trước, hắn nói:
- Phóng viên Lưu, tôi có thể gọi cô là tiểu Thanh không? Cô là một cô gái tốt, cô sẽ tìm được một người bạn trai tốt hơn, tôi không thích hợp với cô đâu…
Lưu Lỵ Thanh buồn bã nói:
- Tôi biết... Từ trước có không ít người có ý đồ theo đuổi tôi, nhưng tôi không có hứng thú với họ. Người đàn ông tôi thích phải là một anh hùng, anh ấy có thể bảo vệ tôi không chịu tổn thương… Người đàn ông đó mãi không xuất hiện, cho đến khi… Hôm đó nhìn thấy anh nhảy vào biển lửa cứu người, tôi chỉ cảm thấy linh hồn mình trở nên run rẩy. Tôi cho rằng đó sẽ là tình yêu thực sự của tôi, không ngờ lại chỉ là một cơn mộng đẹp… Đỗ Long, tôi có thể hôn anh được không? Coi như là nụ hôn chia tay, từ nay về sau tôi sẽ từ biệt mối tình đầu của tôi…
Đỗ Long than nhẹ một tiếng, gật gật đầu, nói:
- Nào, lại đây! Nụ hôn cho thanh xuân và mộng tưởng…
Lưu Lỵ Thanh hì cười, nói:
- Đừng căng thẳng như thế được không? Đâu phải bắt anh chịu hình gì chứ… Đỗ Long, em yêu anh… Cho dù tương lai em trở thành vợ của người khác, tận sâu trong trái tim em, mãi mãi luôn có bóng hình của anh…
Lưu Lỵ Thanh nhẹ nhàng tiến gần cơ thể Đỗ Long, cuối cùng dùng lực ôm chặt eo hắn, áp má vào ngực hắn. Tay của Đỗ Long nhẹ nhàng ôm vai cô, một lúc sau, Lưu Lỵ Thanh ngẩng mặt lên, nhón gót chân hôn lên môi Đỗ Long.
Đỗ Long cúi đầu và hôn cô thật sâu, đây là một nụ hôn thâm tình mà đầy thương tình. Vào lúc hai người rời môi, Lưu Lỵ Thanh tự nhiên cười, cô nói:
- Hóa ra, nụ hôn đầu đẹp như thế… Đỗ Long, em phát hiện quả thực anh không hợp với em… muốn hôn anh một chút cũng khó như vậy…
Đỗ Long cười nói:
- Đúng vậy, đều tại tôi, ai bảo tôi cao như vậy… lần sau khi cô đi giày cao gót chúng ta sẽ thử lại nhé?
Lưu Lỵ Thanh giận cười rồi đẩy Đỗ Long ra:
- Anh nghĩ hay quá nhỉ. Em đã tỉnh lại từ trong nụ hôn của anh, về sau anh khỏi phải nghĩ đến chuyện mê hoặc em nữa nhé. Đỗ Long, chúng ta chia tay ở đây nhé, tạm biệt… đừng có nhớ tới em đấy…
Nhìn bóng lưng của cô, Đỗ Long muốn nói lại thôi. Đợi cô đi xa hẳn, Đỗ Long đột nhiên có cảm giác, sau đó liền đi theo, đồng thời lấy điện thoại ra gọi cho Đường Minh Hoa, hạ giọng nói:
- Lão Đường, tôi phát hiện đầu mối mới rồi, anh lập tức đến đầu phố thương mại gần đường Bạch Sa mai phục, nhớ đừng kéo còi mở đèn cảnh sát, tới một mình thôi, nếu không mất manh mối thì đừng trách tôi nhé!
Chỉ thấy Lưu Lỵ Thanh chẳng có mục đích mà đi trên đường, một lát sau, cô đột nhiên rẽ vào một con đường nhỏ, chính là đường Bạch Sa như lời Đỗ Long vừa nói. Trước khi đi vào, cô còn cảnh giác quay đầu lại nhìn một lượt…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...