Ông chủ âm thầm than xui xẻo, không biết làm sao đành phải nghe theo lời Đỗ Long phân phó tìm cho hắn một bộ quần áo cũ. Đỗ Long mặc vào, tuy quần áo hơi chật nhưng đành chịu. Ai bảo bộ dạng hắn cao lớn khác hẳn so với người phương nam. Ông chủ quán đã lấy bộ quần áo rộng nhất cho hắn rồi.
Đỗ Long lại dặn ông chủ chuẩn bị cho hắn một túi vải cũ để đựng trang phục cảnh sát và giày da. Đội mũ bảo hiểm lao động của thợ mỏ, Đỗ Long thản nhiên đi thẳng hướng mỏ than Thiết Lĩnh.
Theo như đứa con ông chủ kia nói, xe tải đi tới Thiết Lĩnh khá nhiều. Rất nhanh Đỗ Long liền leo lên một chiếc xe trống vừa đưa than đá về. Lái xe không hề biết được trong thùng xe có một vị khách đi nhờ miễn phí.
Qua nửa giờ, phía trước xuất hiện ba chiếc xe nhỏ. Đỗ Long vừa thấy liền nhảy xuống xe, trốn ở góc tối bên đường. Quả nhiên mấy người Đinh Mãnh Hồng đã quay lại, ngăn cản xe Đỗ Long đi nhờ để kiểm tra, sau đó lại tiếp tục đi. Xe trên đường núi tới mỏ than lái không nhanh được. Đỗ Long chờ xe cảnh sát đi xong lại chạy tới bò lên xe.
Không bao lâu điện thoại của Đỗ Long kêu lên. Đỗ Long nhìn màn hình hiện lên tên Chủ tịch thành phố Mã, nhấn nút nghe:
- Chú Mã, muộn thế rồi mà ngài còn chưa nghỉ sao?
Mã Quang Minh trầm giọng nói:
- Đỗ Long, cậu đừng làm ẩu. Lập tức về thị trấn cho tôi.
Đỗ Long ồ một tiếng, nói:
- Chú Mã … Chú Mã? Sao không có tiếng vậy nhỉ. Sóng trên núi kém thật. Di động lởm còn hiện cột sóng đầy vạch nữa chứ. Uầy uầy, lại còn sắp hết pin. Đúng là cái máy khỉ gió…
Mã Quang Minh đến tiếng xe tải đè lên đá vụn còn nghe được rõ ràng, biết Đỗ Long đang làm trò nên quát lên giận dữ:
- Đỗ Long, cậu lập tức quay lại cho tôi!
Bên kia đã dập máy. Mã Quang Minh ức chế suýt đập điện thoại. Y âm thầm thề sau này chắc chắn phải xử phạt tên khốn này, dám không nghe lời chỉ huy!
Rất nhanh Mã Quang Minh vứt chuyện Đỗ Long ra sau, bắt đầu suy xét tiền đồ của mình. Lúc không lâu trước y nhận được điện thoại của phó chủ tịch thường trực tỉnh Ngũ Duy Đào. Lời của Ngũ Duy Đào rất uyển chuyển nhưng lại gõ cho Mã Quang Minh một hồi chuông cảnh báo.
- Quang Minh à, huyện Võ Khê xảy ra chuyện lớn như vậy mà sao anh không lập tức báo cáo cho tôi. Giờ tỉnh ủy cũng biết, anh làm tôi bị động quá…
Lời của Ngũ Duy Đào khiến Mã Quang Minh hối hận vạn phần. Sớm biết vậy y đã nghe đề nghị của Đỗ Long báo cáo tình huống cho lãnh đạo sớm hơn.
Mã Quang Minh mệt mỏi nói:
- Vâng, đây là ý của Bí thư thành ủy Vương, ông ấy hy vọng tốt nhất không nên kinh động tới tỉnh ủy…
Ngũ Duy Đào nói:
- Chuyện lớn như vậy thành phố Ngọc Minh của mấy anh còn gạt được ai? Quang Minh à, sao anh cũng hồ đồ theo vậy. Bí thư Vương lớn tuổi, cũng sắp về rồi. Ông ấy đã bắt đầu suy nghĩ cho mình. Anh còn trẻ, ánh mắt nên nhìn xa hơn chứ. Đây vốn là cơ hội lập công của anh, đáng tiếc. Một giờ rưỡi chiều trên tỉnh lập cuộc họp hội nghị thường vụ lâm thời, vừa nãy mới xong. Tôi bị ép trở tay không kịp. Hội nghị thường vụ đạt được nhận thức chung là sắp đến quốc khánh, tất cả phải lấy chữ ổn làm đầu. Anh hiểu không?
Mã Quang Minh nặng nề. Ổn, nói cách khác không được gây ra động tĩnh quá lớn, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Việc này chỉ được che ở tỉnh, đừng làm rộn đến cả trung ương cũng biết, như vậy sẽ làm xấu mặt tỉnh Thiên Nam.
Mã Quang Minh trầm giọng nói:
- Lãnh đạo, tôi vừa nghe nói phó chủ tịch tỉnh Chúc Hồng Kỳ đi lên từ huyện Võ Khê.
Ngũ Duy Đào nói:
- Đúng vậy. Tỉnh ủy viên thường vụ quyết định làm ổn không phải chỉ có hắn, đến cả bí thư cũng không muốn to chuyện. Anh tận lực giải quyết cho ổn định đi.
Mã Quang Minh trầm ngâm một chút rồi nói:
- Được rồi, tôi tôn trọng ý kiến chỉ đạo của tỉnh ủy. Tôi nhất đinh sẽ xử lý tốt việc này.
Sau khi cúp điện thoại Mã Quang Minh hơi nản chí. Y còn định muốn chiến đấu một hồi lập công, hoàn toàn giải tuyết bệnh cũ của huyện Võ Khê, không ngờ… huyện Võ Khê, nước thật sâu…
Ngay lúc y phiền não thì lại nghe Đỗ Long khăng khăng cố chấp, lúc ấy giận điên người. Không ngờ Đỗ Long còn dám dập máy của y. Quân cờ này cũng có dũng có mưu, nhưng xem ra chỉ có thể làm tốt thí rồi…
Đỗ Long cũng không biết Mã Quang Minh để hắn làm tốt thí. Hắn thuận buồm xuôi gió đi tới mỏ than Thiết Lĩnh. Lúc xe quẹo vào mỏ than Thiết Lĩnh, Đỗ Long liền lặng lẽ nhảy xuống xe, sau đó đến chỗ phòng cho thuê của Hạ Hồng Quân.
Trong tay Hạ Hồng Quân có hai khẩu súng. Đỗ Long vẫn có chút lo lắng, không dám trực tiếp gõ cửa Hạ Hồng Quân mà tìm ông chủ nhà trọ đang xem TV, nói là muốn thuê phòng.
Trên mỏ quặng xảy ra chuyện lớn như vậy khiến rất nhiều người làm công chạy hết. Ông chủ nhà trọ đang đau đầu vì phòng trống, bỗng thấy có người đến hỏi thuê thì vui phải biết. Gã dẫn Đỗ Long đi xem phòng, lúc ngang qua cửa phòng Hạ Hồng Quân Đỗ Long thuận miệng hỏi:
- Người thuê ở đây đều là công nhân quặng mỏ à? Tôi vừa tới nên nhiều thứ không rõ, muốn hỏi một chút.
Ông chủ đáp:
- Cũng không phải. Rất nhiều gia đình ba bốn miệng ăn đều ở chung một phòng. Trong phòng này có một bà lão, con của bà làm ở mỏ, rất thành thật và hiếu thuận, đáng tiếc…
- Đáng tiếc gì?
Đỗ Long biết mà còn hỏi. Ông chủ chần chờ một chút rồi nói:
- Hắn rước lấy phiền phức, vừa mới trở về đưa tôi tiền thuê một năm kiêm phí cơm và bảo mẫu để chăm sóc mẹ của hắn. Ôi, cậu ta tốt như vậy, sao chỗ mỏ lại thành ra như thế…
Đỗ Long hỏi:
- Hắn đi rồi sao? Khi nào thì về? Có nói gì không?
Ông chủ cảnh giác nói:
- Đi rồi. À, sao cậu lại thấy hứng thú với hắn vậy? Tôi không biết gì cả. Tôi không hề nói gì cả!
Đỗ Long giơ ra chứng nhận cảnh sát, nói:
- Tôi là thành viên tổ chuyên án thành phố Ngọc Minh phái tới tra án, xin ông phối hợp điều tra, nếu không xét vào tội gây trở ngại công vụ. Ông hiểu không?
Ông chủ trợn tròn mắt, chẳng những khách thuê không có mà mình còn dính vào phiền toái. Cũng may Đỗ Long không nói là tịch thu lại tiền thuê của Hạ Hồng Quân, nếu không ông ta càng khổ sở nữa.
Đỗ Long hỏi vài câu, ông chủ không biết Hạ Hồng Quân đi đâu. Đỗ Long đang muốn tiếp tục hỏi thì trong phòng Hạ Hồng Quân thuê truyền tới tiếng của một cụ già:
- Vị cảnh sát ngoài cửa, Hồng Quân để lại ít đồ cho cậu. Cửa không khóa, mời đi vào.
Đỗ Long đã sớm muốn vào, thấy người trong phòng mời thì hắn không khách sáo, đẩy cửa ra. Trong phòng tối như mực, theo ánh sáng ngọn đèn ngoài phòng chiếu vào Đỗ Long thấy một bà lão ngoài năm mươi đang ăn mặc chỉnh tề ngồi đối diện trước gương.
Ông chủ nhà trọ nói:
- Bà Lưu không nhìn được, anh cảnh sát cứ mở đèn, chốt ở cạnh cửa.
Đỗ Long bấm tách một tiếng, đèn điện sáng lên, cuối cùng nhìn rõ mọi thứ. Trong phòng không có đồ vật gì dư thừa, rất sạch sẽ. Bà lão bình tĩnh ngồi ở chỗ kia, nói:
- Cảnh sát, con tôi nói nó không giết người. Tôi tin nó
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...