Đỗ Long toát mồ hôi, nhưng nói:
- Xin bác hãy yên tâm, cháu là người có trách nhiệm, cháu yêu Tiên nhi thật lòng, cháu sẽ không để cô ấy chịu ấm ức…
Bạch Tùng Tiết nói:
- Chỉ mong sao... Chuyện ta mắc bệnh cháu không được nói với bất kỳ ai, nói mơ cũng không được. Nếu để ta biết cháu âm thầm nói cho người khác, lúc đó đừng trách ta, cháu sẽ bị đưa đến một nơi còn xa hơn xã Mãnh Tú, ở đó trong phạm vi vài chục km chỉ có một mình cháu, không điện thoại không internet. Cuộc sống ở đó có thể khiến cháu phát điên.
Đỗ Long vội nói:
- Bác yên tâm, cháu tuyệt đối sẽ không nói ra đâu.
Thần sắc Bạch Tùng dịu xuống, ông ta nói:
- Bác sỹ nói nếu may mắn ta vẫn có thể sống thọ, còn nếu không may ta sẽ chỉ sống thêm được vài năm. Ta sẽ tận lực trải đường cho cháu, chỉ hy vọng cháu sẽ chăm sóc thật tốt cho Tiên nhi, nếu không... Cho dù có chết đi, ta cũng có cách khiến cháu phải hối hận.
Đỗ Long cười khổ nói:
- Bác trai, bác ở hiền ắt sẽ gặp lành, sẽ không sao đâu. Cháu tuyệt đối thật lòng với Tiên nhi, cháu sẽ yêu thương che chở cho cô ấy cả đời, bác cứ yên tâm đi ạ.
Bạch Tùng Tiết gật gật đầu, nói:
- Những điều khác ta tin cháu, nhưng háo sắc là thiên tính của đàn ông, nhu cầu về mặt này của cháu thì càng mãnh liệt. Cháu dám bảo đảm là không đi chệch quỹ đạo sao?
Đỗ Long thở dài, nói:
- Chuyện này... Chỉ sợ cháu không làm được. Cháu chỉ có thể đảm bảo cố gắng hết sức không để Tiên nhi bị tổn thương.
Bạch Tùng Tiết nói:
- Điều này có thể sao?
Đỗ Long im lặng không nói gì, Bạch Tùng Tiết thở dài, nói:
- Thôi vậy, ít nhất cháu cũng là tiểu nhân thật sự, không phải ngụy quân tử... Ta sẽ mau chóng để Tiên nhi chuyển tới thành phố Lỗ Tây, hai đứa vui vẻ mà sống đi.
Đỗ Long thấy thần sắc Bạch Tùng Tiết hơi có chút lạnh lùng, hắn đề nghị:
- Bác trai, cháu cũng biết chút y thuật, có thể để cháu bắt mạch cho bác không ạ?
Bạch Tùng Tiết cười khổ nói:
- Không làm gì được đâu, đã có chẩn đoán chính xác của mấy bệnh viện rồi.
Đỗ Long nói:
- Cứ thử xem ạ, dù sao cũng không hại gì, ở xã Mãnh Tú cháu từng nhận được rất nhiều cờ Biển Thước đấy ạ.
Bạch Tùng Tiết cười nói:
- Tiên nhi đã từng nói với ta, cháu không làm việc chính. Được rồi, nếu cháu đã có lòng, vậy xem cho ta một chút đi.
Đỗ Long bắt mạch cho Bạch Tùng Tiết, xem xét cẩn thận, một lát sau hắn bảo Bạch Tùng Tiết đổi tay, sau đó hỏi:
- Bác định uống thuốc hay là phẫu thuật?
Bạch Tùng Tiết nói:
- Trước mắt ta nghĩ uống thuốc đã.
Đỗ Long nói:
- Giờ bác sỹ của bệnh viện nào đang chữa trị cho bác vậy ạ?
Bạch Tùng Tiết nói:
- Trưởng khoa Vương của khoa u bướu bệnh viện Nhân dân.
Đỗ Long ồ một tiếng, rồi trầm mặc một chút, hắn nói:
- Trưởng khoa Vương dù là chuyên gia u khoa số một của tỉnh Thiên Nam, nhưng dù sao các phương tiện và điều kiện chữa trị của bệnh viện Nhân dân cũng không bằng được bệnh viện tuyến cao nhất ở thành phố lớn. Cháu nghĩ hay là bác hãy tới một bệnh viện u bướu tốt nhất trong nước thử đi ạ.
Bạch Tùng Tiết nói:
- Chắc cũng không kém là bao nhiêu đâu? Ta nghĩ cứ điều trị ở thành phố Ngọc Minh trị một thời gian trước đã…
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Không được, chữa ung thư là phải chạy đua với thời gian, tôi nghĩ bác vẫn nên mau chóng tới khoa u bướu bệnh viện quân y 3 ở Quảng Châu (tên này là bịa ra, nhưng lại ngẫu nhiên trùng hợp) chữa trị đi ạ.
Bạch Tùng Tiết cười nói:
- Cháu quen với bệnh viện đó sao? Tới đó có thể chữa khỏi bệnh của ta?
Đỗ Long gật gật đầu, nói:
- Đó là bệnh viện u bướu nổi tiếng nhất trong nước. Cho dù trị không hết, cũng có thể khống chế không cho bệnh tiếp tục có chuyển biến xấu. Thà tới bệnh viện tốt nhất chữa trị còn hơn là cầm chừng ở đây, dù sao kéo dài thêm nữa thì cuối cùng cũng phải tới đó chữa trị.
Bạch Tùng Tiết cau mày nói:
- Thật thế sao? Cháu tín nhiệm nơi đó đến vậy cơ à? Xem ra ta phải suy nghĩ một chút rồi.
Đỗ Long nói chân thành
- Bác trai, bác nhất định phải tin tưởng cháu, không cần suy nghĩ thêm đâu, lập tức đi tới đó ngay. Che mắt bằng cách đi an dưỡng hay cái gì đó cũng được, nhất định phải đi ngay, vì bác gái, vì Tiên nhi, vì... Vì cháu ngoại bác, nhất định phải mau chóng đi ngay.
Bạch Tùng Tiết thấy dáng vẻ lo lắng của Đỗ Long, ông ta cười ha ha nói:
- Được rồi, chỉ cần cháu nói bệnh viện đó thực sự rất nổi tiếng, vậy ta sẽ đi ngay.
- Nhanh chóng đi cái gì?
Bạch Nhạc Tiên đi đến, Bạch Tùng Tiết thần sắc như thường, cười nói:
- Mau chóng đi xử lý chuyện điều động con, Đỗ Long hy vọng con nhanh chóng được điều đến thành phố Lỗ Tây để nấu cơm cho cậu ấy ăn đấy.
Bạch Nhạc Tiên trợn trừng hai mắt, hung tợn nói:
- Anh ấy nằm mơ đi! Anh ấy nấu cho con ăn còn nghe được.
Bạch Tùng Tiết cười nói:
- Từ xưa đến nay đều là người đàn ông ra ngoài kiếm tiền, người phụ nữ lo mọi chuyện trong nhà. Thỉnh thoảng Đỗ Long nấu một bữa cho con ăn ba không nói làm gì, nhưng công việc ở Ủy ban Kỷ luật cũng không nhiều lắm, con nên chăm sóc cho Đỗ Long nhiều một chút. Công việc của cảnh sát rất mệt mỏi, nếu không có sự ủng hộ từ gia đình thì rất khó có thể kiên trì được. Con cũng lớn rồi, nên học giúp chồng, dạy con, làm người vợ hiền đi, ba mẹ cũng không thể chăm sóc con cả đời được.
Bạch Nhạc Tiên đi tới ôm lấy tay Bạch Tùng Tiết, không đồng ý lắc lắc đầu vài cái, ngây thơ nói:
- Phì phì phì, không cho phép ba nói những câu không may mắn, ba mẹ đều sống lâu trăm tuổi, không, hai trăm tuổi!
Bạch Tùng Tiết đành chào thua, vỗ vỗ tay cô, nói:
- Con bé này, định không cho ba mẹ nghỉ ngơi à. Được rồi, Đỗ Long trả lại cho cháu đấy... Hai đứa định đi chơi đâu thì đi đi, tối nếu không về thì nhớ gọi điện thoại về trước mười giờ nhé.
Bạch Nhạc Tiên bất ngờ nói:
- Ba... Con biết rồi... Anh Long, chúng ta...
Đỗ Long cười nói:
- Chờ đã, anh còn muốn thảo luận với bác trai chuyện sưu tầm nữa, ba bức tranh đó anh còn chưa nhờ bác giám định cho mà.
Bạch Nhạc Tiên ừ một tiếng, lúc này mới nhớ tới ba bức tranh kia, cô vội vàng chạy ra ngoài, Bạch Tùng Tiết nhìn thấy thế lắc đầu một cách yêu thương nói:
- Con bé này…
Đỗ Long nói:
- Bác trai, chuyện kia bác nhớ phải mau chóng làm đấy ạ, nếu không cháu không chắc là sẽ giữ bí mật được với Tiên nhi đâu ạ
Bạch Tùng Tiết nhướng lông mày rậm lên, nói:
- Cháu dám lấy Tiên nhi để uy hiếp ta!
Đỗ Long nói:
- Điều này là để tốt cho bác...
Hai người giằng co không tiếng động, Đỗ Long một chút cũng không chịu nhường, Bạch Tùng Tiết cũng giữ hắn không buông. Mãi đến khi Bạch Nhạc Tiên hào hứng cầm tranh bước vào, khói thuốc súng lúc này mới lặng lẽ tan ra. Bạch Nhạc Tiên chẳng những lấy ba bức tranh vào mà còn đem theo cả hai đao tệ kia, khoe với Bạch Tùng Tiết:
- Ba, đây là thứ con và Đỗ Long chọn ra được từ một sọt tiền cổ ở chợ bán đồ cũ. Chỉ có mười tệ một đồng vậy mà quay ra đã có người muốn dùng mười ngàn tệ mua lại. Hỏi mua không được còn muốn cướp, ba xem hai đồng đao tệ này trước đi, xem đồng nào là thật?
Bạch Tùng Tiết sau khi nghe xong câu chuyện này cũng có chút tò mò đứng lên cầm lấy hai đồng đao tệ trong tay, xem cẩn thận rồi nói luôn:
- Đồng bên trái này rõ ràng mới chỉ làm vài năm gần đây, vì hàm lượng đồng rất ít, nên cầm thấy rất nhẹ. Con nhìn chữ khắc ở trên đi, đây là “Tề kiến bang trướng pháp hóa”, đây là đồng tiền kỷ niệm việc thành lập nước Tề, sao có thể dùng nguyên liệu chất lượng thấp như vậy được chứ?
Bạch Nhạc Tiên oa một tiếng, nói:
- Ba, thật không ngờ ba lại hiểu nhiều như vậy.
Bạch Tùng Tiết cười nói:
- Đó là bởi vì loại đao tệ này thật sự quá nổi tiếng, còn sót lại rất ít và rất quý, nên ta cũng có nghe nói. Còn đồng bên phải này à, với nhãn lực của ta cũng không nhìn ra được thật giả, nếu đã có người muốn mua, hơn nữa còn muốn cướp, có lẽ là thật. Có cơ hội hai đứa tìm cao nhân giám định cho.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...