Hàn Ỷ Huyên cười khổ nói:
- Tôi cũng không ngờ được. Trước khi gặp anh tôi nhận được điện thoại nói bên này có chuyện xảy ra, bảo tôi qua phỏng vấn bất chợt. Tôi cũng không ngờ rằng gã kia lại có thể đột nhiên bỏ qua người phụ nữ kia để bắt lấy tôi. Cũng may anh tới đúng lúc, bằng không thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Đỗ Long cười nói:
- Đương nhiên là biến nguy thành an rồi. Tôi có thể thuận lợi cứu cô, người khác cũng có thể như vậy. Mấy vị cảnh quan kia đã hỗ trợ rất lớn.
Hàn Ỷ Huyên cười nói:
- Tôi phải tới cảm ơn và nhân tiện phỏng vấn họ. Anh cũng đừng đi, tôi muốn phỏng vấn riêng anh nữa.
Đỗ Long cười nói:
- Được, cô hãy lo việc của cô trước đi.
Hàn Ỷ Huyên lập tức điều chỉnh tâm trạng bắt đầu phỏng vấn bốn vị cảnh quan kia. Sau lại phỏng vấn đôi nam nữ đó. Đỗ Long kêu Thẩm Băng Thanh bọn họ đi về trước, một mình hắn đứng ở bên cạnh kiên nhẫn chờ. Nghe Hàn Ỷ Huyên phỏng vấn, hắn cuối cùng cũng biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Hoá ra sự việc có phần tương tự như Đỗ Long suy đoán, chỉ khác nhau chút thôi. Đôi kia không phải vợ chồng, chỉ là quan hệ ở chung. Hai người hôm nay cãi nhau gây mâu thuẫn. Người phụ nữ chế diễu gã đàn ông kia không có bản lĩnh. Gã đàn ông liền điên cuồng, cầm dao găm cưỡng ép người phụ nữ, muốn cùng nhau chết. Nghe nói gã đàn ông có đi tìm bà mo cầu xin, mụ ta bảo chỉ cần gã giết chết người phụ nữ kia rồi tự sát. Hai người kiếp sau có thể trở thành vợ chồng hạnh phúc.
Kết quả cảnh sát còn chưa tới, Hàn Ỷ Huyên đã tới trước. Gã đàn ông kia thấy Hàn Ỷ Huyên đẹp như tiên nữ, lập tức liền thay đổi chủ ý bắt lấy cô. Thật sự là bần tâm cùng còn chưa đi sắc tâm lại nổi lên. Muốn kiếm một mỹ nữ kiếp sau làm vợ, kết quả lại đưa tới ngôi sao tai họa Đỗ Long này.
Phỏng vấn xong, Hàn Ỷ Huyên thở phào nhẹ nhõm. Cô và thợ nhiếp ảnh đi đến trước mặt Đỗ Long. Lúc này bốn tên cảnh sát kia cảm ơn Đỗ Long, rồi dẫn đôi nam nữ đi. Đỗ Long cười nói:
- Phát thanh viên Hàn, cô định phỏng vấn tôi ở đâu?
Hàn Ỷ Huyên cười nói:
- Ở đây, anh cũng đừng ngại điều kiện đơn sơ. Đợi chụp ảnh, phỏng vấn xong tôi mời anh ăn cơm.
Đỗ Long nói:
- Có cơ hội lên ống kính là tốt rồi. Cô muốn hỏi tôi vấn đề gì? Tôi có phải huẩn bị trước một chút không?
Hàn Ỷ Huyên nói:
- Dựa vào năng lực ứng biến và tài ăn nói của anh, hai ba câu hỏi này không làm khó được anh đâu. Anh chuẩn bị bắt đầu nhé... Đỗ cảnh quan, anh là cảnh sát của thành phố Thụy Bảo, anh xuất hiện như thế nào tại hiện trường vụ án thành phố Lỗ Tây này?
Đỗ Long cười nói:
- Tôi tới tham gia tuyển chọn cuộc thi võ thuật cảnh sát toàn quốc. Vừa rồi đi dạo phố, đúng lúc nhìn thấy ở đây có người bị cưỡng ép, vì thế liền tới xem. Không ngờ lại phát hiện người bị cưỡng ép chính là cô, tôi cũng chỉ đành nghĩ cách cứu người thôi.
Hàn Ỷ Huyên tiếp tục hỏi:
- Đỗ cảnh quan, chúng ta chỉ là bạn bình thường. Vì sao anh vừa đến đã nói tôi là bạn gái của anh chứ?
Đỗ Long cười nói:
- Đây chỉ là một chiếc lược, mục đích là giảm tính cảnh giác của mục tiêu. Rất hiển nhiên, chiêu này có hiệu quả rồi.
Mục đích chủ yếu của Hàn Ỷ Huyên là làm sáng tỏ việc này. Sau khi hỏi xong câu hỏi này, cô lại hỏi thêm hai ba câu không quan trọng. Cái gọi là phỏng vấn riêng cứ như vậy kết thúc.
- Anh Lưu, anh vất vả rồi.
Hàn Ỷ Huyên nói với thợ nhiếp ảnh:
- Tôi còn muốn mời Đỗ Long ăn cơm, cảm ơn ân cứu mạng của anh ấy. Anh về trước đi.
Thợ nhiếp ảnh Lưu Đức Phức buông máy ảnh bắt tay Đỗ Long, nói:
- Đỗ cảnh quan, tôi thay mặt toàn bộ người của Đài truyền hình cảm ơn anh. Ỷ Huyên là bảo bối của Đài chúng tôi đấy. Nếu như cô ấy xảy ra chuyên gì, tôi chỉ còn cách tự vẫn đền tội thôi. Cảm ơn anh, thật sự vô cùng cảm ơn.
Đỗ Long trước sau như một khiêm tốn, Lưu Đức Phức dông dài một hồi rồi mới đi. Đỗ Long nhìn bóng lưng Lưu Đức Phức, cười nói:
- Anh Lưu này rất thú vị nhỉ!
Hàn Ỷ Huyên áy náy nói:
- Anh Lưu tâm tính rất tốt, rất quan tâm tôi. Chỉ có chút dông dài, anh đừng trách anh ấy. Thành phố Lỗ Tây anh quen thuộc hơn tôi. Nói đi, đi đâu ăn bữa tối đây?
Đỗ long ngẩng đầu nhìn trời, nói:
- Bây giờ vẫn còn sớm, đã ăn cơm tối ư? Hay là chúng ta trước tiên đi dạo? Đi đến đâu sẽ ăn ở đó, được không?
Hàn Ỷ Huyên cười khổ nói:
- Tôi bây giờ chỉ muốn tìm một chỗ ngồi nghỉ một chút. Vừa rồi thật là sợ quá.
Đỗ Long nhìn nhìn sau một chút, nói:
- Phía trước có một quán trà, chúng ta tới kia uống chén trà trước nhé. Thanh thanh tràng, đến giờ ăn có thể ăn nhiều một chút.
Hàn Ỷ Huyên liếc Đỗ Long một cái nói:
- Anh thấy tôi giống người tham ăn lắm sao?
Đỗ Long cười nói:
- Tôi nói tôi không được à? Đi thôi, có phải chân nhũn ra đi không nổi không? Có muốn tôi cõng cô không?
Hàn Ỷ Huyên không nói gì đi về phía quán trà Đỗ Long chỉ. Chỉ thấy cô dường như muốn chứng minh cái gì. Cặp chân dài vắt chéo nhau mà bước, thong thả bước đi trước mặt Đỗ Long.
Đỗ Long cười nói:
- Cô không đi làm người mẫu thật sự đáng tiếc.
Hàn Ỷ Huyên quay đầu lại cười nói:
- Trước kia cũng từng suy xét. Sau đó lại cảm thấy quy tắc ngầm của nghiệp người mẫu quá nhiều, cho nên liền từ bỏ ý định.
Hai người cùng nhau đi vào quán trà, Đỗ Long nói:
- Quy tắc ngầm của Đài truyền hình không phải cũng nhiều lắm sao?
Hàn Ỷ Huyên thở dài, nói:
- Chỗ nào mà chẳng có quy tắc ngầm chứ. Tôi coi như may mắn, thời điểm mới vừa vào làm có anh họ dẫn dắt. Khoảng thời gian đầu khi mới vào Đài tỉnh làm rất áp lực. Nếu không phải là cơ hội bất ngờ, tôi bây giờ có thể vẫn chưa nổi danh ấy chứ.
Hai người tìm một chỗ ở tầng hai ngồi xuống, Đỗ Long cảm thấy rất hứng thú hỏi han:
- Oh? Cơ hội bất ngờ gì vậy?
Hàn Ỷ Huyên cười nói:
- Ngày đó hai phát thanh viên một chính một phụ, một xin phép ở nhà, người kia không cẩn thận ngã trẹo chân sưng mặt. Thật sự có tổn hại tới hình tượng của Đài tỉnh. Mọi người suy tính nửa ngày cuối cùng quyết định để cho tôi thử xem. Tôi lúc ấy tính khí còn rất trẻ con. Theo quy tắc vốn nên là truyền hình tin tức xong là được, nhưng tôi hết lần này tới lần khác trong mỗi tin tức đều thêm câu bình luận của mình. Tổng biên cảm thấy không tệ, kết quả là tin tức truyền ra nhận được nhiều ý kiến khen ngợi. Vì thế làm lần đầu đã thành công rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Cơ hội là dành cho người có sự chuẩn bị. Cho nên cuối cùng để cô đạt được thành công chính là bản thân cô đấy.
Hàn Ỷ Huyên cười nói:
- Những lời này dùng cho anh thì thích hợp hơn. Nhớ ngày đó khi đưa tin anh dũng cảm cứu người bị thương hôn mê, tôi rất muốn thêm một câu cảnh sát phải tăng cường bồi dưỡng năng lực bản thân. Sau đó tổng biên cho rằng lời này sẽ tổn thương đến tình cảm giai cấp của đông đảo cảnh sát, vì thế liền xóa bỏ đi. Không ngờ sau này lại nghe đến tin tức của anh, anh quả nhiên càng đánh càng hăng, thật sự khiến cho kẻ sĩ ba ngày không gặp phải ngưỡng mộ.
Đỗ Long cười ha hả, nói:
- Tôi đây gọi là biết hổ thẹn rồi sau đó dũng... Nếu không có một gậy kia, tôi thực sự vẫn không biết mình lại có tiềm lực lớn như vậy... Đây chính là nhân họa đắc phúc đúng không nhỉ.
Trà Phổ Nhị hai người gọi đã đưa lên. Đỗ Long ngửi một cái, phát hiện hương vị của loại trà Phổ Nhị cấp cao này không thơm bằng loại trà bình thường trong ngăn kéo của Tạ Phong Mục. Đỗ Long nhíu mày. Hàn Ỷ Huyên rất giỏi về khoản đoán ý qua lời nói và sắc mặt, thấy thế cô hỏi:
- Sao thế? Trà có vấn đề gì ư?
Đỗ Long lắc đầu, nói:
- Trà không có vấn đề gì, vấn đề hẳn là ở ấm trà.
Hàn Ỷ Huyên có chút buồn bực liền nói:
- Ấm trà? Ấm trà làm sao vậy?
Đỗ Long nói:
- Thời gian trước tôi có mua một bộ ấm trà, pha trà rất thơm. Uống quen trà tự pha, uống loại trà khác cảm cảm thấy rất khác biệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...