Liệp Báo và Đại Hùng lần lượt mở cửa xe cho Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh, lúc này đối phương đã hiểu tận gốc rễ rồi nên không cần cố gắng làm nổi bật thân phận của Ngọc Quan Âm nữa.
Kỷ Lỗi mở lời trước, nhiệt tình nói:
-Chu tiên sinh, Thẩm tiểu thư, chào đón hai người đến tệ xá, thật vinh dự cho kẻ hèn này.
Đỗ Long miễn cưỡng bắt tay lão, đảo mắt qua những người ở đó, nói:
-Quân San đâu?
Kỷ Lỗi không để ý đến sự không lễ phép của Đỗ Long, lão thấp giọng nói:
-Quân San ở trong phòng, Chu tiên sinh muốn gặp nó trước hay là…
Đỗ Long nói:
-Tôi không có ý định gặp cô ta, ông muốn nói gì thì mau nói đi, nói xong tôi sẽ đi.
Kỷ Lỗi thần sắc có chút lúng túng nói:
-Được, mời Chu tiên sinh đi theo tôi.
Đi qua mấy cái cửa, hình như là đi về phía cửa chính, sau đó quẹo vào một cái sân khá lớn, sau đó lại đi qua một đình viện, đến một trung đình, chỉ thấy chính giữa sân là một ao sen nhỏ, bày một khối thủy thạch màu lam của khi Đại Mã Khảm bị cắt vỡ từ giữa, cao một mét.
Đỗ Long đứng bên bờ ao, nhìn khối thủy thạch màu lam bị nước chảy mòn, nói:
-Đây chính là khối nguyên liệu thô đã được giải, rất nổi tiếng sao?
Kỷ Lỗi nặng nề gật đầu, nói:
-Là do Quân San nói với cậu à? Đây chính là khối đá nguyên liệu thô mà nghịch tử Thủy Diễm cược thua, hai mươi năm trước, ba mươi triệu cứ như thế bay qua cửa sổ. Để người trong dòng tộc được cảnh tỉnh không tiếp tục ngập đầu vào canh bạc này, tôi đã cho người để khối đá này ở đây.
Đỗ Long gật đầu nói:
-Thì ra là thế, đáng tiếc…đáng tiếc...
Ánh mắt của Kỷ Lỗi thu về từ khối nguyên liệu thô kia, nói:
-Đúng là rất đáng tiếc, nếu lấy 30 triệu kia đi làm việc khác thì có thể hôm nay gia tộc chúng tôi đã có bộ mặt khác.
Đỗ Long nói:
-Tôi không phải tiếc điều này, tôi tiếc chính là…Kỳ Thủy Diễm thật đáng thương, vốn dĩ có thể thay đổi Kỷ gia, đáng tiếc…
Kỷ Lỗi gật đầu, nặng nề nói:
-Đúng vậy, Thủy Diễm từ nhỏ đã thông minh, thực sự rất xuất chúng, vốn dĩ có thể kế thừa vị trí gia chủ. Dựa vào năng lực của nó, nếu không sa đà vào món lợi kếch sù từ trò cược thạch, thì chắc chắn sẽ làm nên nghiệp.
Đỗ Long liếc Kỷ Lỗi một cái, mang theo ánh mắt thương hại nói:
-Nghe nói lúc đầu Kỷ Thủy Diễm muốn mang khối đá này đi giải, nhưng lại bị Kỷ lão tử ngăn cản…không biết chuyện này có đúng hay không?
Kỷ Lỗi nói:
-Có nhất thiết phải để nó lãng phí thời gian như thế không? Ngoài ra hoa văn bên còn lại của khối đá đều rất tốt, cắt nát ra cũng không thấy điểm xanh nào, bên này không có trăn cũng không có hoa văn, cậu xem trên vết cắt có những cục nhỏ, cứ cho là giải xong rồi, bên trong chỉ là đồ bỏ đi, như thế không bằng đặt nó ở đây để nhắc nhở mọi người.
Đỗ Long cười nói:
-Xem ra Kỷ lão gia cũng là cao thủ về cược thạch, nếu không thì tôi sẽ dùng ba mươi triệu để mua lại khối đá Kỷ lào gia không vừa mắt này, sau đó mời Ngọc Quan Âm tiểu thư đến giải, để xem bên trong là đồ bỏ đi hay là bảo bối đây?
Kỷ Lỗi cả người chấn động, lão bỗng nhiên quay đầu nhìn khối đá không vừa mắt đó.
Người Kỷ gia cũng lần lượt nhìn khối đá đó, họ thấy có điều lạ thường trong lời nói của Đỗ Long, lẽ nào khối đá đã bày ở đây hơn 20 năm lại là bảo bối mà không ai biết đến?
Kỷ Lỗi sửng sốt một hồi, lão lầm bầm nói:
-Lẽ nào tôi đã sai? Lẽ nào…
Đỗ Long cười nói:
-Sai hay không chỉ cần đi giải sẽ rõ, nếu không lập tức bán cho tôi với giá 30 triệu cũng không tồi.
Kiếm không được ba mươi triệu thực sự là một chủ ý hấp dẫn, nhưng Kỷ Lỗi lại nhìn khối đá lần nữa, năm xưa lão đã không cho con trai mình cơ hội, hại y bị đuổi ra khỏi nhà, đến nay không rõ tung tích. Hôm nay Đỗ Long nhắc lại việc này, lại đưa ra đề nghị khiến người ta kinh ngạc như vậy, Kỷ Lỗi đột nhiên nảy sinh hoài nghi quyết định năm đó của mình, lão nhất định phải tự tay mang khối đá đó đi giải, nếu không sau này chỉ sợ lão sẽ ăn không ngon ngủ không yên.
Trong phút chốc trong đầu Kỷ Lỗi xuất hiện vô số ý nghĩ, lão cũng cân nhắc xem Đỗ Long có phải là đang đùa hay không. Tuy nhiên nếu dùng thân phận của Chu Dịch Thăng và Ngọc Quan Âm, hắn có thể đùa được sao? Đùa như thế có lợi gì cho hắn sao?
Kỷ Lỗi thần sắc nghiêm nghị quay đầu lại nói:
-Kim Sâm, Mộc Miểu, đi tìm vài người, chuyển khối đá này ra sau xưởng, ta muốn tự mình giải nó.
Đỗ Long nhún nhún vai nói:
-Kỷ lão gia, tôi cũng không rảnh xem ông giải thạch, nếu như ông không có thời gian thì tôi xin phép đi trước.
Kỷ Lỗi trong lòng lo lắng, lão nói:
-Được, các ngươi mang khối đá ra phía sau, không cho ai động vào, ta muốn đích thân giải nó...Chu tiên sinh, Thẩm tiểu thư, xin mời đi theo tôi.
Kỷ Lỗi liếc khối đá kia một cái, xoay người đưa Đỗ Long vào một phòng khách có không gian tao nhã, sau đó khách và chủ lần lượt ngồi xuống.
Người giúp việc dâng trà lên, Kỷ Lỗi bảo con trai và vợ ra ngoài, trong phòng khách chỉ còn lại Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh.
Kỷ Lỗi bị khối đá kia làm rối loạn đầu óc, lão uống một ngụm trà rồi dần dần mới định thần lại được, Kỷ Lỗi nhìn Đỗ Long nói:
-Chu tiên sinh, tôi nên xưng hô với cậu thế nào đây? Thật không nghĩ tới, lời nói khi trước lại thành sự thật.
Đỗ Long lạnh nhạt nói:
-Kỷ lão gia, chuyện ngày trước không nhắc lại nữa, trong nhà ông có bao nhiêu người biết thân phận của tôi?
Kỷ Lỗi nói:
-Chỉ có 3 người: tôi, cha mẹ của Quân San, đều đã gặp qua cậu nên mới đoán ra được, trước kia chuyện Quân San kết bạn tôi đều cấm mọi người bình luận, cho nên đa số mọi người đều không biết nó đã từng có bạn trai.
Đỗ Long nói:
-Thật sao? Chỉ sợ người nhà ông chấp hành gia pháp không nghiêm, lúc trước có một người em của Quân San tên Nham Ôn mang theo đám người đến đánh tôi một trận.
Kỷ Lỗi nói:
-Chắc có lẽ không phải, Nham Ôn vốn là người thẳng tính, không thể nào lại hành xử như vậy, Đỗ Long, đống phế liệu kia.. bên trong thực sự có thứ gì tốt sao?
Đỗ Long nói:
-Gọi tôi là Chu tiên sinh đi, thần tiên cũng khó đoán được điều này, ông hẳn là đã nghe ngóng cả một đời rồi, tôi chẳng qua là thuận miệng nói thế, hiện giờ ông vẫn còn cơ hội lựa chọn, hoặc là bán cho tôi với giá 30 triệu, hoặc là đích thân đi giải, gánh vác tất cả rủi ro.
Kỷ Lỗi cười khổ, đây đúng là lựa chọn làm tim người ta đập loạn, 30 triệu hiện tại đối với Kỷ gia mà nói thực sự không phải là con số nhỏ, có 30 triệu trong tay, Kỷ gia có thể hồi sinh được. Nhưng ngộ nhỡ bên trong khối phế liệu kia thực sự giải thành công thì phải làm sao đây? Hiện tại giá Phỉ Thúy ngày một tăng cao, tăng gấp trăm lần so với 20 năm trước, nếu có thể giải ra một khối Phỉ Thủy Pha Ly Chủng thậm chí là Đế Vương Lục...
Kỷ Lỗi chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, đã có tuổi rồi, ván bài kích thích như thế này thực sự làm ông ta ăn không tiêu.
Ngay khi Kỷ Lỗi đang trong lúc đau khổ, Đỗ Long nói:
-Kỷ lão gia, ông đã có tuổi rồi, việc giải đá này hãy để cho người trẻ tuổi làm, tôi đề cử với ông một người, để y đến giải khối đá này thực sự không thể tốt hơn.
Kỷ Lỗi sửng sốt, hỏi:
-Ai?
Đỗ Long cười nhạt một tiếng, nói:
- Kỷ Thủy Diễm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...