Bạch Nhạc Tiên vội vàng giải thích:
- Anh Long, ngay từ đầu em cũng không biết vẫn còn một tổ phải đồng thời điều tra anh… em không nói cho anh biết em đến thành phố Lỗ Tây chính là muốn cho anh một sự bất ngờ, nhưng không ngờ sáng hôm nay sau khi lên xe mới nghe nói bọn họ muốn điều tra anh, lúc đó ở trên xe nên em cũng không có cách nào thông báo cho anh…
Bạch Nhạc Tiên lắc lắc tay Đỗ Long, vẻ mặt đáng thương nhìn hắn. Đỗ Long nhoẻn miệng cười, hắn nói:
- Hóa ra là như vậy, anh đã trách lầm em rồi… Nếu bọn họ không nói trước với em, xem ra em hoàn toàn không biết về bức thư nặc danh kia?
Bạch Nhạc Tiên lắc đầu nói:
- Không, em biết, bọn họ đã cho em xem rồi. Nội dung trong bức thư kia đều là nói hươu nói vượn, không có căn cứ. Tuy nhiên có một số tư liệu cũng có thể tin vài phần, đặc biệt là những kẻ có tên có họ kia, nói anh lạm dụng chức quyền để mưu lợi cá nhân, ỷ thế ức hiếp người, vân vân…
Trí nhớ của Bạch Nhạc Tiên rất tốt, kể lại một cách tỉ mỉ cho Đỗ Long nghe. Những thứ gọi là dùng chức quyền mưu lợi cá nhân, ỷ thế ức hiếp người, phần lớn đều nằm trong khoảng thời gian Đỗ Long ở xã Mãnh Tú. Lúc đó hắn đã đánh không ít người, cũng đã bắt rất nhiều người, nghe sự giải thích cặn kẽ của Bạch Nhạc Tiên, trong lòng Đỗ Long lặng xuống!
- Người này thật là hiểu rõ anh…
Đỗ Long lạnh nhạt cười nó:
- Tài liệu mà y nắm trong tay thật sự không ít, xem ra đã bỏ ra không ít công sức với anh rồi. Ở thành phố Thụy Bảo anh đã đắc tội với không ít người, ở xã Mãnh Tú còn từng xảy ra hiện tượng hàng trăm người cùng nhau tụ tập lại đòi khiếu nại anh với cơ quan cấp trên, thủ đoạn dùng thư nặc danh không nhận ra ai này… ha ha…
Trong lòng Đỗ Long đã ấn định được một, hai người như vậy. Bỗng hắn bất giác hỏi Bạch Nhạc Tiên:
- Tiên Nhi, những sự chỉ trích và tố cáo này anh đều có thể đối phó dễ dàng, em đừng lo lắng, mà em tới thành phố Lỗ Tây là để điều tra người nào sao?
Bạch Nhạc Tiên thấy bộ dạng ông cụ của Đỗ Long, tâm trạng bàng hoàng cũng đã ổn định lại, cô hé miệng cười nói:
- Đây là bí mật, em không thể nói cho anh biết được.
Đỗ Long nói:
- Tiên Nhi, em đã quên lời hứa ban đầu ở Ủy Ban Kỷ luật rồi sao? Em là vì anh mới đi, hiện giờ lại thật sự liên quan đến anh, em lại úp úp mở mở, ngay từ đầu lại còn muốn chộp lời của anh…
Khuôn mặt Đỗ Long biến sắc, hắn thấp giọng nói:
- Tiên Nhi, trên người em cũng đúng lúc… mang theo máy nghe trộm phải không?
Bạch Nhạc Tiên đắc ý mỉm cười, nói:
- Anh thật thông minh, trên người em đúng là có đeo máy nghe trộm, nếu sớm biết anh trong sạch như vậy thì đã không phải tắt nó đi rồi, để cho lãnh đạo nghe được lời giải thích của anh.
Đỗ Long cảm động nói:
- Tiên Nhi, em vì anh… lãnh đạo của các em sẽ không có ý kiến gì với em chứ?
Bạch Nhạc Tiên mỉm cười lắc đầu nói:
- Anh yên tâm đi, có ba em bao che cho, em sẽ không có chuyện gì đâu.
Đỗ Long nói:
- Lúc nào cũng nhờ ba em bao che cũng không được, ba em nhất định sẽ trách anh làm em hư hỏng…
Bạch Nhạc Tiên cười khanh khách nói:
- Anh xong rồi, ba em từ sớm đã biết anh là người xấu rồi.
Đỗ Long siết chặt tay Bạch Nhạc Tiên nói:
- Người xấu sao? Ông ấy có biết anh đã làm chuyện xấu gì với em không?
Bạch Nhạc Tiên đỏ mặt lên, nói:
- Anh muốn chết à, ức hiếp em như vậy, nếu bị ba em biết được, ông ấy sớm đã rút gân, lột da anh rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Hay là Tiên Nhi em bảo vệ anh đi… vậy thì anh sẽ không ức hiếp em nữa, sẽ yêu em… em không thích sao? Vậy tối nay sẽ không có kẹo cây ăn đâu.
Bạch Nhạc Tiên đỏ mặt xấu hổ, nghiến răng nghiến lợi làm mặt xấu nhìn Đỗ Long, ngụ ý trong đó chắc chỉ có hai người bọn họ mới biết được.
Đồ ăn được mang lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, xa cách lâu ngày mới gặp lại, có nhiều chuyện nói không hết, hai người càng nói chuyện càng vui vẻ, những vướng mắc trong lòng sớm được gỡ bỏ, quan hệ ngày càng thân mật hơn.
Hai người vui vẻ thì có người lại không được như ý. Tổng giám đốc Chu Chí Viễn của tập đoàn Tinh Hải đang ngồi trong một chiếc xe Mercedes Benz đậu ở bên đường, nhìn thấy Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên đang trò chuyện thân mật, trong lúc bất tri bất giác tay anh ta tóm vặn lấy bó hoa hồng đang cầm trong tay thành một đống hoa tàn. Hai tay anh ta bị thương, máu chảy ra rất nhiều, nhưng anh ta lại không hề có cảm giác gì. Tài xế xe đã gọi anh mấy lần, cuối cùng phải đẩy bờ vai của anh ta mới đem hồn xác anh ta quay về. Chu Chí Viễn vứt bỏ bó hoa hồng tím xa xỉ kia, xoa xoa tay lên chiếc áo vest hàng hiệu rồi nói:
- Đi, đi lung tung vài vòng, tôi muốn yên tĩnh một chút.
Chiếc Mercedes Benz lượn hai vòng xung quanh khu vực thành phố Lỗ Tây, khi quay lại Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên vẫn còn đang ngồi trên tầng hai, Chu Chí Viễn sầm mặt không nói gì, tài xế của anh ta hỏi dò:
- Chu tổng, có cần tôi tìm vài người tới dạy dỗ tên tiểu tử kia không?
Chu chí viễn lắc đầu nói:
- Mấy người mà cậu tìm có thể vượt qua được mấy chục tên ma-phi-a cầm hung khí không? Tên kia lại có thành tích rất huy hoàng, hắn lại còn là cảnh sát, dùng vũ lực để đối phó hắn hoàn toàn vô ích…
Lái xe lại đề nghị:
- Vậy thì… tôi có thể theo dõi hắn, tìm cách vào khách sạn hắn thuê để lắp cameras…
Chu Chí Viễn sầm mặt xuống nói:
- Nếu hắn mới vừa chạy tới thuê phòng, vậy cậu dựa vào cái gì chạy tới lắp camera? Chiêu này dùng để đối phó với những kẻ làm quan còn được, chứ để đối phó với tên cảnh sát quèn này thì không có tác dụng gì. Huống hồ thân phận của Tiên Nhi lại rất đặc biệt, nếu sự việc được truyền đi thì tôi làm sao có thể lăn lộn ở tỉnh Thiên Nam được chứ.
Khả năng suy nghĩ của tài xế cũng chỉ được có hai chiêu này, đầu óc của Chu Chí Viễn cũng không hề đơn giản như vậy. Y ngẫm nghĩ một lát, trên mặt lộ ra một nụ cười kỳ dị, y nói:
- Cho dù tạm thời không thể cho hắn chết, nhưng cũng không thể để hắn quá đắc ý, ha ha…Ủy ban Kỷ luật tỉnh Thiên Nam không phải đang điều tra hắn sao? Chúng ta phải cho hắn một số tin giật gân. Khang à… cậu chở tôi về khách sạn trước, sau đó quay trở lại theo dõi bọn họ, xem bọn họ đi đâu. Nếu bọn họ chia tay mỗi người một nơi thì thôi, còn nếu bọn họ chạy đi thuê phòng…
Trên mặt Chu Chí Viễn lộ ra nụ cười lạnh lùng, nói:
- Sau khi thăm dò số phòng của bọn họ thì cậu phải lập tức gọi điện thoại báo cho cảnh sát, nói có người đang mua bán mại dâm… Tiên Nhi là của tôi, ai cũng không thể cướp đi được…
Trên tầng lầu, Đỗ Long nắm chặt tay Tiên Nhi, chân của hai người cũng đã đan chéo vào nhau dưới gầm bàn. Hai người bốn mắt nhìn nhau, tình thâm lắng đọng, trong thời điểm này hai người đều không muốn nói gì, ngàn lời cũng không nói lên được nỗi lòng, lúc này sự im lặng sẽ chiến thắng…
Một lúc lâu sau, nhân viên phục vụ của nhà hàng tới hỏi:
- Rất xin lỗi hai vị, nhà hàng của chúng tôi sắp phải đóng cửa rồi.
Đỗ Long gật đầu nói:
- Được rồi, chúng tôi sẽ đi ngay…
Hắn nói với Bạch Nhạc Tiên:
- Tiên Nhi, tối nay đừng quay về, anh dẫn em đến một nơi rất thú vị…
Bạch Nhạc Tiên ý loạn tình mê, cô ừ nhẹ một tiếng, Đỗ Long nắm lấy tay cô, hai người cùng rời khỏi nhà hàng. Tài xế của Chu Chí Viễn Viên Khang cũng đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, không biết có thứ gì đột nhiên va vào cửa xe phát ra tiếng kêu keng một tiếng, Viên Khang giật nảy mình tỉnh lại, đang muốn chửi má nó thì vừa vặn nhìn thấy bóng dáng Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên tay trong tay đi về phía xa.
Viên Khang không kịp đi thăm dò xem rốt cuộc là ai đã ném loạn đồ đạc lên chiếc xe Mercedes Benz hơn một triệu tệ này. Viên Khang vội vàng xuống xe chạy về hướng Đỗ Long, không bao lâu sau đã thấy bọn Đỗ Long đi vào một khách sạn, thuê một phòng. Viên Khang đợi hai người bọn họ cầm chìa khóa lên phòng mới đi tới chỗ nhân viên phục vụ dò hỏi số phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...