- Papa, có tin nhắn, mau nhận tin đi.
Điện thoại Đỗ Long lại vang lên. Đỗ Long móc điện thoại ra nhìn tin nhắn, sau đó hạ giọng nói:
- Phuơng Thiên Tứ, tộc Hán, Chủ nhiệm ủy ban kỳ luật giám sát huyện Võ Khê, đã kết hôn, có một gái một trai...
Ngay lúc Đỗ Long đọc cái tên Phương Thiên Tứ, mập mạp đang ngồi nhu sếp bỗng chắn động mờ mắt. Đỗ Long đọc một loạt tư liệu của hắn như thuộc trong lòng bàn tay khiến mập mạp chảy mồ hôi lạnh, cuối cùng Đỗ Long còn có một câu:
- Một thân phận khác của Phương Thiên Tứ là Phương Hữu Vi, cổ đông lớn nhất của mỏ than huyện Võ Khê.
Phương Thiên Tứ cả người mềm nhũn, thân thể mập mạp như sắp trượt xuống đất, trên ót chảy dài giọt mồ hôi, cặp mắt gã nhìn Đỗ Long đầy sợ hãi. Tên cánh sát hình sự nho nhỏ đeo kính râm, cười híp mí này trong mắt gã quả thực còn khủng bố hơn của tử thần cầm lưỡi hái.
Đỗ Long biết gã sợ điều gì. Thân là cán bộ ủy ban kỷ luật, hành vi của Phương Thiên Tứ hiện giờ có thể nói là vi phạm kỷ luật nghiêm trọng. Gã dám giấu vợ thuê phòng với bồ ngoài khách sạn, không cần hỏi cũng biết tối qua hai người làm những gì.
Đây còn chưa tỉnh, làm cán bộ quốc gia, Phương Thiên Tứ thậm chí che giấu thân phận thứ hai là cổ đông tư nhân, hơn nữa tại chính mỏ thuộc khu vực gã trực thuộc! Đây không chi là vi phạm kỷ luật hay quy định nữa mà đã thuộc phạm trù trái pháp luật.
Phương Thiên Tứ dường như nhìn thấy vinh hoa phú quý sắp rời khỏi minh đi xa. Gã há mồm run rẩy lấy hộp thuốc lá từ trong túi quần, nhưng dù thế nào cũng bặt không được lửa. Đỗ Long cầm bật lửa trong tay gã, tách một tiếng đốt lên giúp đỡ.
Bật lửa không tệ, hãng Zippo, màu bạc, hai mật khắc hình tam quốc, chính là chuyện Triệu Vân bày lần ra vào trận cứu A Đẩu, chế tác cực kỳ tinh xáo. Đỗ Long vừa thấy đã thích, tiện tay đút luôn cái bật lừa Zippo đó vào túi. Phương Thiên Tứ thấy đuợc tuy đau lòng, nhưng giờ mạng treo trên dây, sao còn chú ý được cái bật lửa. Động tác này của Đỗ Long ngược lại cho gã thấy một đường sống sót. Gã run rây hít một ngụm khói, thoáng trấn định lại, nói khẽ:
- Người anh em, cậu muốn thế nào mới có thể giúp ta giữ bí mật? Nếu không tôi giúp cậu điều đến phòng công an huyện Võ Khê làm đội trưởng, thế nào? Cậu còn trẻ, chỉ cần giúp tôi giữ bí mật, về sau làm cục trưởng phân cục cũng chẳng khó.
Thấy Đỗ Long không phản ứng gì, Phương Thiên Tứ lại nói:
- Hay... tôi cho cậu năm trăm ngàn! Cậu vừa mới tham gia công tác phải không? Năm trăm ngàn đủ mua một căn nhà tốt rồi.
Đỗ Long lắc đầu, nói:
- Anh là gì, làm gì, đối với tôi chẳng quan trọng. Tôi không phải ủy ban kỷ luật, tôi chỉ cần biết có phải anh giết người hay không. Đừng gạt tôi, anh không lừa được tôi.
Đỗ Long tràn đầy thần bí. Phương Thiên Tứ hung hăng bóp chặt tay, cuối cùng hít một hơi thuốc rồi nói:
- Có quỷ mới tin anh cái gì cũng không muốn mới buông tha tôi. Anh ra giá đi, đến tột cùng thế nào mới có thể giúp tôi giấu chuyện này?
Đỗ Long nói:
- Đừng kích động, cho anh hấp thụ ánh sáng đối với tôi cùng chẳng có gì tôi. Dù sao hôm ngy là ngày đầu tiên tôi đi làm ở đội hình sự, điều đi luôn không có lợi với tôi. Tôi cùng không thiếu tiền, cho nên coi như anh nợ tôi một lần là được, về sau cẩn gì tôi sẽ tìm anh đòi. Được rồi, giờ thành thật cho tôi biết anh có giết người hay không?
Phương Thiên Tứ im lặng nhìn Đỗ Long. Thời gian qua cánh còn người thay đổi, lại còn phải đợi sau này mới tính sổ. Tiểu tử này rốt cục là khôn khéo hay là ngu ngốc đây?
Đỗ Long dù vậy vẫn ung dung khiến Phương Thiên Tứ bỏ ỷ nghĩ cuối cùng đi. Gả cười khô gật đầu:
- Được rồi, ân tình này tôi nhớ kỹ, sau này có việc gì cứ tìm tôi, tôi sẽ hết sức giúp anh một lân, sau đó coi như chúng ta thanh toán xong, về vấn đề kia, đáp án của tôi đã nói rồi. Tôi cùng cô gái kia không quen không biết, tối qua tôi uống rượu, chơi cùng bạn gái suốt một giờ, sau đó ngủ tới hừng sáng. Tôi việc gì phải chạy tới lầu ba giết người!
Đỗ Long nhìn gã hồi lâu khiến Phương Thiên Tử lòng sốt ruột, cuối cùng gật đầu:
- Là nói thật. Tôi tin anh vô tội. Xem ra anh cũng không nghe được điều gì, tôi sẽ nói với đội trường một tiếng, sau đó anh có thề ly khai cùng bạn gái.
Đỗ Long nói xong liền đi tới chồ Hoàng Kiệt Hào. Phương Thiên Tứ hoàn toàn bị Đỗ Long làm cho hồ đồ. Nhìn bóng lưng của Đỗ Long, một cỗ cảm giác bí hiểm hiện lên từ đáy lòng gã.
Hoàng Kiệt Hào đang hỏi một người trung niên vài vấn đề. Đỗ Long đợi y hỏi xong một hồi mới ghé vào tai Hoàng Kiệt Hào nói:
- Sếp Hoàng, tên kia không có vấn đề gì, có thể thả hắn đi không?
Hoàng Kiệt Hào do dự, cho dù y tự thẩm vấn cũng khó tránh khỏi có sơ hở. Cứ thả người như vậy rất có thể sẽ thả hung thù thật sự, như vậy không hợp quy củ. Tuy nhiên không biết vì sao Hoàng Kiệt Hào có một loại tín nhiệm không nói nên lời với Đỗ Long. Y cân nhắc một chút, rốt cục gật đầu:
- Để hắn đi.
Đỗ Long vung tay cho Phương Thiên Tứ. Phương Thiên Tứ ngây người sừng sốt khó tin, sau đó gã ý thức được mình thật sự tự do. Gã đứng lên đi đến chỗ tình nhân, hai người nắm tay rời đi.
- Sao hắn lại được đi!
Những người đang lo lắng chờ đợi bắt đầu ầm ĩ.
Đỗ Long sa sầm mặt nhìn qua, quát:
- Nhốn nháo cái gì, tất cả trật tự. Người nào càng ồn ào càng có khả năng là hung thủ. Anh, trước hết nhao lên chính là anh đúng không! Còn anh nữa! Anh! Anh!
Những người bị Đỗ Long điểm danh đều an tĩnh lại, người không bị điềm chỉ cũng trật tự. Đỗ Long nhìn một người khách độc thân chừng ba mươi tuổi, nói:
- Đến phiên anh, qua đây.
Lữ khách độc thân trừng hai mắt:
- Tôi? Tôi ở chỗ này chờ người, không vội. Hỏi tôi cuối cũng không sao.
Đỗ Long nhướn mày, quát:
- Vậy vừa rồi anh còn hò hét cái gì? Mau qua đây, đừng lề mề!
Người nọ nhún vai, đi đến trước mặt Hoàng Kiệt Hào ngồi xuống. Hoàng Kiệt Hào nghe được đối thoại giữa gã và Đỗ Long, ánh mắt sáng quắc xem xét một lượt, sau đó mới hỏi:
- Tên gọi là gì, người ở đâu? Ở phòng số mấy?
Người nọ đáp:
- Tôi tên là Lưu Mậu Lâm, ở phòng 402. Tôi hẹn với người khách ở đây bàn chuyện làm ăn, không nghĩ tới lại xảy ra việc này. Vừa rồi tôi đã gọi điện thoại hẹn thời gian và địa diêm khác nên tôi cũng không vội. Vừa rồi sỡ dĩ a dua hô vài tiếng vì tâm tính theo phong trào thôi, Ai muốn gò bó ở đây bị thẩm vấn như nghi phạm chứ.
Hoàng Kiệt Hào lạnh nhạt nói:
- Tôi không hỏi anh những việc đó, tôi hỏi anh đến đây làm gì? Lưu Mậu Lâm, từ tám giờ tối qua đến tám giờ sáng ngy anh ỡ đâu, làm gì? Có gì có thể chứng minh?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...