Cảnh Lộ Quan Đồ

Đổng Triều Huy vừa mới về đến nhà, mới kịp tắm, vẫn chưa ngủ. Nghe được tin trong lòng anh ta lẩm bẩm, mình phái hơn nghìn người đi điều tra cũng không tìm ra một cọng lông của nghi phạm, Đỗ Long sao có thể mới một chút đã bắt được nghi phạm? Trong lòng nghĩ vậy, Đổng Triều Huy nói:

- Thông tin của cậu có chính xác không? Tôi lập tức phái người phong tỏa ngoại ô phía tây, giờ nghi phạm chính xác đang ở đường nào?

Đỗ Long nói cho Đổng Triều Huy biết số điện thoại của mục tiêu, rồi giao nhiệm vụ bắt Lý Bân cho cảnh sát thành phố Lỗ Tây, tự mình nhờ người ta giúp. Cũng phải cho người ta chút công lao chứ? Không những cho, mà còn phải cho công lớn, bởi thành phố Thụy Bảo thực sự không thể so sánh được với Lỗ Tây. Cục Công an thành phố Lỗ Tây có thể coi là cấp trên một nửa của Cục công an thành phố Thụy Bảo.

Bọn Đỗ Long áp giải Kỳ Chi Kiệt về Cục Công an phành phố Lỗ Tây. Đổng Triều Huy đã thay hắn sắp xếp xong xuôi, tạm thời Kỳ Chi Kiệt bị giam giữ trong phòng giam của đội hình sự, sau đó bọn Đỗ Long liền kiên nhẫn chờ đợi.

Tin truyền về rất nhanh, một chiếc xe chở đầy rác đang trên đường tới khu chôn rác thải bị chặn lại. Rác trên xe đã được ép chặt, không thể giấu người trong đó được, xem ra dù cho có lật tung toàn bộ xe, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có thể tìm thấy chiếc di động mà nghi phạm vứt bỏ mà thôi.

Thật không ngờ nghi phạm lại xảo quyệt như vậy, đùa cợt những hai lần rồi. Đỗ Long cũng không nói được gì, hắn nghĩ tới nghĩ lui, rồi lại gọi điện thoại cho Vương Lập Bân, nói:

- Cậu vẫn đang theo số điện thoại đó chứ? Cậu tra xem cuộc gọi cuối cùng là ở đâu?

Vương Lập Bân tra một chút, nói:

- Ừm, cuộc gọi cuối cùng của mục tiêu là ở gần khách sạn Thiên Thần.

Đỗ Long hỏi rõ ràng:

- Khách sạn Thiên Thần ở đâu?


Khách sạn Thiên Thần là khách sạn tuyệt nhất ở thành phố Lỗ Tây, giá phòng ở đây không chỉ đắt đến mức kinh người, mà điều quan trọng là hiện giờ thành phố Lỗ Tây đang đang mở hội nghi thu hút đầu tư, khách thương tập chung rất đông, khách sạn Thiên Thần gần như đã chật kín người. Đêm nay phía cảnh sát mặc dù đã lục tìm nghi phạm khắp nơi nhưng ở khách sạn Thiên Thần họ chỉ hỏi vài câu rồi để lại ảnh thôi, chứ không đi xét từng phòng một. Thực tế là bọn họ cũng không được phép lục soát kỹ, không thì sẽ làm phiền đến khách trong khách sạn.

Lúc Đỗ Long đến khách sạn Thiên Thần, Đổng Triều Huy cũng gọi điện tới. Anh ta yêu cầu Đỗ Long không nên hành độn thiếu suy nghĩ, hắn cũng đồng ý với anh ta.

- Xin hỏi mọi người đã từng nhìn thấy hai người này chưa?

Đỗ Long đứng ở quầy lễ tân tầng triệt khách sạn, lần lượt lấy ảnh của Lý Bân và Lý Thụy Trân ra hỏi.

Cô nhân viên phục vụ ở quầy lễ tân khách sạn lắc đầu kiên nhẫn nói:

- Anh cảnh sát, mấy giờ trước đã có người hỏi rồi, khách sạn chúng tôi không thể chứa chấp tội phạm. Bà Lý này là khách hàng thường xuyên của khách sạn chúng tôi, nếu bà ấy đến chúng tôi cũng không thể không biết được.

- Lẽ nào bọn Lý Bân không có ở khách sạn Thiên Thần, mà là… ở một nơi nào đó gần đây? Định vị di động cũng không thể chính xác như thế được…

Thạch Siêu Vũ nghi ngờ hỏi, khách sạn này thật sự quá phô trương, một tên tội phạm bắt cóc dám mang con tin tới ở một nơi như thế này sao?

Đỗ Long nhíu mày, Thẩm Băng Thanh nói:

- Kiến trúc xung quanh khách sạn không thích hợp với việc giấu người. Cô phục vụ, nghi phạm thông thạo thuật hóa trang, bọn họ có khả năng đã hóa trang thành người khác. Chỗ các cô có một đôi nam nữ đến thuê phòng không? Chỉ cần tra thông tin thân phận đối phương là biết có phải người chúng tôi cần tìm hay không rồi.


Chỉ cần không lên làm phiền khách, điều này nhân viên khách sạn sẽ hết sức phối hợp. Bọn họ tra danh sách khách trong khách sạn, kết quả tra ra năm đôi nam nữ lấy danh nghĩa vợ chồng để thuê phòng khách sạn. Đỗ Long lấy số chứng minh nhân dân, lập tức lên mạng đối chiếu, kết quả phát hiện ra năm đôi nam nữ đó mặc dù không phải vợ chồng thật sự nhưng thông tin về số chứng minh nhân dân rõ ràng đều là thật. Hơn nữa, đều đã lớn tuổi, ngoại hình cũng không giống với nghi phạm.

Lần này ngay cả Thẩm Băng Thanh cũng tròn mắt, cậu ta nhìn Đỗ Long nói:

- Lẽ nào… Nghi phạm chỉ ngẫu nhiên đi qua tầng trệt?

Đỗ Long trầm tư vắt óc suy nghĩ một hồi, nói:

- Theo như những gì Lý Bân đối xử với Kỳ Chi Kiệt, rõ ràn Lý Bân này là một người rất biết tính toán, có khả năng khống chế… Người như vậy sao có thể ở một nơi an toàn lâu như thế? Gã tất nhiên là có phương án dự phòng, tiếc là hệ thống nhận dạng khuôn mặt chậm quá, nếu không chúng ta đã có thể biết nghi phạm là ai rồi…

Đỗ Long đột nhiên nghĩ ra, nói:

- Cô phục vụ, thủ tục thuê phòng chỗ các cô như thế nào? Có phải là cần đặt cọc một ít tiền trước không?

Nhân viên phục vụ nữ gật đầu đáp:

- Đúng thế, ít nhất cũng phải đặt cọc tiền phòng một ngày.


Đỗ Long nhìn bốn phía nói:

- Những người vào ở khách sạn hẳn là rất ít khi giao tiền mặt?

Nhân viên phục vụ nữ cười nói:

- Đúng thế, khách sạn chúng tôi là khách sạn cao cấp nhất thành phố Lỗ Tây. Giá thuê phòng khá đắt, khách vào thuê đều là những người giàu có, thông thường chỗ chúng tôi rất ít người dùng tiền mặt.

Đỗ Long nói:

- Vậy thì dễ rồi, xin cô tra giúp tôi danh sách những người dùng tiền mặt thanh toán trong thời gian ba ngày trở lại đây.

Chứng minh nhân dân của Lý Bân là giả, ngân hàng đã liên kết mạng với cục công an, chứng minh nhân dân giả không thể làm được thẻ ngân hàng. Do đó, Lý Bân chỉ có thể thanh toán bằng tiền mặt, hoặc là chỉ có thể dùng thẻ ngân hàng làm bằng chứng minh nhân dân thật của anh ta để quẹt thẻ thanh toán. Bởi vì Lý Bân rất có thể là tội phạm đang lẩn trốn, cho nên khả năng người lần trước là rất lớn.

Cô phục vụ xinh đẹp nhanh chóng tra ra danh sách khách thanh toán bằng tiền mặt trong vòng ba ngày. Thực ra cũng chỉ có một người, chứng minh nhân dân dùng để đăng ký cũng là thật.

Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh nhìn nhau thất vọng. Đỗ Long vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi han:

- Người này… có giống với ảnh trong chứng minh nhân dân không? Anh ta ở trong khách sạn một mình à? Người này có những điểm gì khác với những người khách khác?

Nữ phục vụ nghĩ một chút rồi nói:

- Vị khách này vào khách sạn tối qua, anh ta chỉ đi một mình, kéo theo một vali to. Có điều gì khác lạ so với những vị khách khác à… Trả tiền mặt là một, lại còn… nếu nói anh ta đến du lịch, thì chẳng ai đi du lịch lại mang hành lý to và nặng như thế cả. Nếu nói anh ta đến để làm ăn, thì cũng không đúng, hôm nay anh ta cả ngày chỉ ra ngoài có một lần, chưa tới nửa giờ đã quay lại rồi. Mọi người đều nói người này có chút kỳ quái…


Nhân viên lễ tân khách sạn chứng kiến nhiều, quen biết rộng, đôi mắt này rất độc. Các cô ấy đều cảm thấy người này có vấn đề, vậy thì người này chắc chắn có vấn đề. Đỗ Long mắt sáng lên, hỏi:

- Anh ta còn ở trong phòng không?

Một nhân viên phục vụ ở bên cạnh nói:

- Vừa nãy vị khách đó nói là ra ngoài ăn đêm rồi, giờ vẫn chưa về.

Đỗ Long vội vàng hỏi theo:

- Anh ta mang theo hành lý à?

Cô nhân viên phục vụ kia nói:

- Anh ta ra ngoài tay không, tôi đã giới thiệu cho anh ta một con phố bán đồ ăn vặt gần đây. Nếu anh ta không uống rượu thì chắc cũng sắp về rồi.

Đỗ Long nói:

- Phố đồ ăn vặt ở đâu? Băng Thanh, Thạch Siêu Vũ, các cậu thử đi xem…

Thẩm Băng Thanh và Thạch Siêu Vũ đi rồi, Đỗ Long kêu nhân viên phục vụ dẫn hắn đến phòng của vị khách ngoại tỉnh có tên Chu Kiến Minh kia xem. Nhân viên phục vụ rất khó khăn, Đỗ Long liền lùi một bước, để các cô ấy đưa hắn tới cửa xem.

Ở cửa xem cũng không sao, vậy nên Đỗ Long đi theo lên trên. Đỗ Long đứng ở cửa, mắt nhìn vào trong phòng, rõ ràng vừa hay nhìn thấy một phụ nữ sexy, khỏa thân đi tới. Đỗ Long sững người, ánh mắt di chuyển trên cơ thể người phụ nữ đó, dừng lại ở khuôn mặt cô ta. Bỗng phát hiện ra người phụ nữ này chính là Lý Thụy Trân, nữ tỷ phú, ủy viên Hội nghị Hiệp thương Chính trị mà bọn họ khổ sở tìm kiếm suốt ngày hôm nay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui