Ván thứ hai Đỗ Long đánh bất ngờ Thiệu Na, kết quả cuối cùng thắng chừng mười điểm. Qua hai ván đọ sức, hai bên phát hiện ra kỹ thuật dẫn bóng của nhau thật sự là ngang sức ngang tài, muốn hoàn toàn tiêu diệt đối phương là không thể. Cuối cùng Thiệu Na lần đầu tiên tỏ ý từ bỏ, Đỗ Long cũng không kiên trì, ván thứ ba bọn họ đọ ván khá là tùy ý.
- Cảnh sát Đỗ, không lâu trước tôi hình như gặp cậu ở phòng khách quý số tám…
Thiệu Na bắt đầu thăm dò.
Đỗ Long cười nói:
- Bà chủ Thiệu khẳng định là nhận nhầm người rồi, phòng của chúng tôi là phòng số sáu, tôi chạy đi phòng số tám làm cái gì? Tôi vẫn chưa hồ đồ đến nỗi nhầm lẫn như thế?
Thiệu Na thấy Đỗ Long một mực phủ nhận, ả cũng không gặng hỏi, ả nói:
- Cảnh sát Đỗ, nghe nói cậu là cao thủ phá án, tôi muốn báo với cảnh sát Đỗ một vụ án đặc biệt, hôm nay câu lạc bộ chúng tôi xuất hiện một tên đột nhập kỳ lạ. Gã trộm một bộ đồng phục của nhân viên phục vụ, đột nhập phòng khách quý số tám, vừa may lúc đó tôi cũng đang ở phòng số tám, nhìn thấy gã lần đầu tiên tôi đã cảm thấy có chút kỳ lạ, bởi vì với bộ dạng, cử chỉ, khí chất của gã như vậy sao có thể là nhân viên phục vụ hay một trung cấp nhân viên phục vụ. Tôi đang muốn qua đó hỏi, người đó dường như cảm thấy được tôi đang để ý, gã nhanh chóng rời khỏi phòng số tám. Mặc dù cuối cùng cũng không thể tìm thấy gã, nhưng dựa vào trí nhớ số đồng phục của tôi, chúng tôi vẫn tìm ra gã là một tên giả mạo, tên của người nhân viên kia hôm nay không đi làm.
Đỗ Long cười nói:
- Gã trộm cái gì vậy? Theo như quy định, bị trộm đồ giá hai ngàn trở lên mới có thể lập án.
Thiệu Na nói:
- Không có đồ vật nào bị mất, nhưng… sau khi gã rót rượu vang đỏ cho Chủ tịch thành phố Hoàng không lâu, Chủ tịch thành phố Hoàng đột nhiên phát điên tại phòng số tám. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm kinh doanh lĩnh vực giải trí của tôi mà xét thì tình huống của Chủ tịch thành phố Hoàng không giống như bị phát điên do rượu, nhưng lại rất giống uống phải các loại thuốc gây nghiện… Ở nơi công cộng hạ độc lãnh đạo, trường hợp này cũng đủ để lập án rồi chứ?
Đỗ Long nghiêm mặt lại nói:
- Nếu lời bà chủ Thiệu nói là thật, thì vấn đề này quả thật rất nghiêm trọng, bà chủ Thiệu có chứng cứ gì không? Ví dụ như quá trình gã hạ độc Chủ tịch thành phố Hoàng, vân vân..
Thiệu Na lắc đầu nói:
- Trong phòng khách quý không có camera, camera trên hành lang chỉ thấy hình ảnh gã cúi đầu đi qua. Điều làm cho người ta kỳ lạ ở chỗ là sau khi tôi nghe nói Chủ tịch thành phố Hoàng gặp chuyện lập tức chạy về hiện trường, phát hiện ra bình rượu vang đỏ gã rót cho Chủ tịch thành phố Hoàng đã bị thượng khách khác uống sạch, nhưng lại không xuất hiện tình huống trúng độc thứ hai. Cảnh sát Đỗ là chuyên gia, có thể thay tôi giải thích nghi vấn này không?
Đỗ Long nói:
- Nếu bà chủ Thiệu không nhìn nhầm, tôi nghĩ vấn đề xảy ra tại cái khoảnh khắc gã rót rượu cho Chủ tịch thành phố Hoàng, gã khẳng định dùng thủ đoạn chớp mắt nào đó hạ độc trong chén rượu của Chủ tịch thành phố Hoàng. Đương nhiên đây chỉ là phán đoán của tôi, không thể dùng cái này để chứng minh cái gì cả.
Thiệu Na dùng tay che nửa trên khuôn mặt Đỗ Long nói:
- Nếu có nhân chứng thì sao?
Đỗ Long nói:
- Quang trọng nhất là chứng cứ, nhân chứng thường xuyên vì một tình huống nào đó mà nói dối hoặc nhận nhầm người, loại tình huống này rất thường gặp, Chủ tịch thành phố Hoàng được đưa đi bệnh viện kiểm tra rồi sao? Nếu lập tức lấy máu của ông ấy kiểm tra một chút, liền có thể xác định được là ông ấy có phải trúng độc hay không, sau đó lại lập tức điều tra là khá ổn rồi. Nhưng dựa vào kinh nghiệm của tôi, chỉ sợ việc này cứ coi như đã lập án thì cuối cùng cũng sẽ không giải quyết được gì, hơn nữa đối với danh tiếng của của trung tâm giải trí sẽ bị tổn hại rất lớn. Nếu Chủ tịch thành phố Hoàng không chết bất đắc kỳ tử thì thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện…
Thiệu Na cười nói:
- Cho nên đến nay vẫn chưa có vị cảnh sát nào đến phong tỏa câu lạc bộ giải trí của chúng tôi, cùng cảnh sát Đỗ nói chuyện phiếm thật vui, nhưng… tôi thật sự cảm thấy cảnh sát Đỗ rất giống tên phục vụ giả chạy thoát trước mặt tôi…
Đỗ Long cười nói:
- Người giống người nhiều, lần này bà chủ Thiệu đúng là nhận nhầm người rồi.
Thiệu Na hé miệng cười:
- Cứ coi là tôi nhận nhầm đi… Cảnh sát Đỗ một lúc mua không ít đồ, cảnh sát bình thường chắc không chi trả nổi, hay là cảnh sát Đỗ là vị đại công tử con nhà giàu?
Đỗ Long cười nói:
- Cũng được lắm, nhưng trên thực tế là tôi đầu tư cổ phiếu buôn bán lời ít tiền, nếu không thì ở chỗ bà chủ Thiệu đúng thật là chi tiêu không nổi rồi.
Thiệu Na cười nói:
- Tôi cũng đang đầu tư cổ phiếu, đáng tiếc là thua lỗ tương đối nhiều, cảnh sát Đỗ có thể từ thị trường cổ phiếu mà kiếm tiền, hay là có tin tức nội bộ?
Đỗ Long cười cười, không đáp lại. Thiệu Na đang muốn tiếp tục nói bóng nói gió, đột nhiên một hồi chuông vang lên ở trên tai nghe Bluetooth, ấn một cái, nói:
- Có chuyện gì?
Thiệu Na nghe điện thoại, sau đó mắt hướng về phía Đỗ Long, nói:
- Tôi biết rồi, tôi qua xử lý ngay.
Đỗ Long nhìn ả, cười:
- Bà chủ Thiệu vừa rồi bất đắc dĩ nhìn tôi một cái, lẽ nào tôi đứng ở đây cũng sẽ trúng đạn?
Thiệu Na thở dài nói:
- Lần này trúng đạn là mấy người đến cùng cậu, bọn họ cùng mấy người khác không biết thế nào lại cãi nhau, cảnh sát Đỗ, hay là cậu cùng tôi đi xem xem? Ván này coi như hòa.
Đỗ Long nói:
- Nếu như đã liên quan đến bạn bè của tôi vậy tôi nên cùng bà chủ Thiệu qua đó xem sao, đi, việc không nên chậm trễ, nếu là động thủ làm người khác bị thương hoặc phá hỏng đồ là không xong rồi.
Thiệu Na và Đỗ Long nhanh chóng đến nơi xảy ra sự việc, chỉ nhìn thấy bảo vệ đã tách rời hai người đang cãi nhau. Rượu vẫn đang tiếp tục bán, trong sàn nhảy bên cạnh nam nữ vẫn không ngừng nhảy nhót, giống như việc cãi nhau căn bản không có bất kỳ ảnh hưởng gì vậy.
Thiệu Na mỉm cười can thiệp vào giữa hai người hỏi:
- Ở đây có chuyện gì? Mọi người đều đến tìm thú vui, sao lại xảy ra cãi vã rồi?
Đỗ Long cũng hướng về phía mấy cán bộ cơ sở cùng đến từ Đức Hồng Châu hỏi những vấn đề tương tự, mấy người này đổi lại cũng không phải là đèn đã cạn dầu, đem đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện đã xảy ra nói với Đỗ Long.
Hóa ra một người đến từ phòng thu hút đầu tư của Đức Hồng Châu cán bộ Trương Vinh Quế lúc đang uống rượu cùng một người đẹp nói chuyện phiếm, lúc đang nói chuyện vui vẻ, bạn trai cô ta trở lại, kết quả là làm náo loạn cả lên.
- Bà chủ Thiệu, không phải tôi muốn gây chuyện ở địa bàn của chị, nhưng tay cái tên kia sờ soạng bạn gái của tôi, theo như quy tắc, tôi ít nhất phải chém rụng tay cái tên kia!
Phía đối diện một thanh niên trai tráng hùng hổ nói, nhìn bộ dạng xăm trổ đầy người, khí thế của các cán bộ rõ ràng không bằng được.
Thiệu Na biết rõ lai lịch của đối phương, câu lạc bộ giải trí Hạo Thiên nếu muốn đưa vào hoạt động bình thường, hắc đạo bạch đạo đều phải lo chu đáo. Mấy người này cho ả chốn làm ăn, ả thế nào cũng phải nể đối phương mấy phần, việc này nếu bình thường xảy ra thì sẽ khó giải quyết, tuy nhiên…
Thiệu Na nhìn về phía Đỗ Long, quả nhiên Đỗ Long không thể thoái thác đứng ra giải quyết, hắn đi về phía đối phương, nói:
- Cậu là người của Chu mặt rỗ phải không? Sao tôi lại chưa nghe thấy gã nói đến quy tắc như vậy?
Đỗ Long vừa xuất hiện, mấy người đối diện liền sững người lại, tên thanh niên trai tráng cầm đầu kia nhìn thấy Đỗ Long, lắp bắp nói:
- Cậu… cậu là Đỗ Long?... Anh Long sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...