Lưu Long Thịnh nghe hắn nói như vậy liếc nhìn hắn một cái, nếu là người bình thường, nhất định sẽ cầm danh thiếp nói mấy câu quan tâm rồi, nhưng thằng nhóc kia lại người ngoại tộc
Đỗ Long tiếp tục nói:
- Anh Lưu, hai đứa trẻ bên kia bị thương rất nặng, tôi qua đó chăm sóc chúng, anh cứ nằm ở đây, đừng có cử động. Nếu 120 đến anh nói với bọn họ xương sườn ngực phải bị gãy một cái, có thể bị ảnh hưởng đến lá phổi, bảo bọn họ cẩn thận một chút.
Lưu Long Thịnh gật đầu, nhắm nghiền mắt lại, Đỗ Long lại quay sang bên kia, thấy thằng nhỏ đã gọi điện thoại xong, đang nằm trên mặt đất miệng rên rỉ kêu la.
Đỗ Long ngồi xổm bên cạnh thằng bé, nói:
- Em đừng cử động, có mang theo dao không? Anh cắt ít quần áo băng bó vết thương cho em.
- Em không mang theo... bên trong hộp đựng mấy đồ linh tinh trong xe chắc có…
Đỗ Long vào trong xe tìm được một con dao găm dài một thước, trong lòng nhủ thầm:
- Thằng nhóc này, trên xe cất giấu bao nhiêu hung khí như vậy chẳng lẽ lúc nào cũng có ý định đâm người sao?
Đỗ Long ngoài con dao đó ra còn tìm được một bao khăn giấy và một chai Phi Thiên Mao Đài. Hắn quay lại chỗ thằng nhóc, nhẹ nhàng cắt ống quần của nó ra, hắn nói với nó:
- Chịu đau một chút, anh khử trùng vết thương của em rồi sẽ băng bó lại.
Thằng nhóc kia cũng rất mạnh mẽ, nó cắn răng gật đầu. Đỗ Long mở chai rượu Mao Đài ra, đổ vào vết thương.
- Hứ…
Thằng nhóc đau đến phát run, nhưng cũng chưa đến mức khóc kêu cha kêu mẹ. Đỗ Long cắt chiếc áo phông thấm rượu giúp nó lau sạch xung quanh vết thương, sau đó dùng hai mảnh vải từ ống quần bò băng chặt vào chân trái và phần phía trên tay phải, máu chảy chậm hơn, rồi dần dần ngừng chảy.
Thằng nhóc lấy bao thuốc đưa cho Đỗ Long nói:
- Đại ca, anh là bác sĩ à? Em không tiện lắm, anh có thể châm cho em một điếu được không.
Đỗ Long thấy đó là Ngọc Khê êm dịu, là loại thuốc lá xa xỉ. Hắn lấy ra hai điếu, nhận lấy chiếc bật lửa zippo mà thằng nhóc đưa cho, châm lửa đưa cho nó một điếu. Hắn vừa định đưa bật lửa và thuốc trả lại cho nó, thằng nhóc nói:
- Đại ca anh cầm lấy đi… mấy thứ này em có đầy… Đại ca, em muốn nhờ anh một việc, trên xe của em có mấy thứ… anh có thể giúp em tìm chúng, rồi ném chúng vào thùng rác bên kia không?
Cái mà thằng nhóc này nói tới là thuốc lắc rồi, Đỗ Lặng im lặng ném túi thuốc lắc giúp nó, nó thở dài nhẹ nhõm, gật đầu nói với Đỗ Long:
- Đại ca, anh thật dễ tính, em muốn làm bạn với anh, em là Lưu Hiểu Tinh, số điện thoại là 13... Sau này có chuyện gì thì đừng ngại cứ đến tìm em.
Đỗ Long mỉm cười gật đầu nhìn cô gái còn lại nói:
- Cô ấy là…
Lưu Hiểu Tinh thẳng thắn đáp:
- Bạn gái của em, chúng em chơi ở quán bar hơi muộn một chút, đang định quay về nhà, không ngờ lại bị đụng. Mẹ nó, ông mày nhất định bắt tên khốn kia chịu hết!
Đỗ Long khuyên nhủ:
- Gã hình như cũng có quan hệ rộng, tốt nhất là không nên làm to lên.
Lưu Hiểu Tinh nhếch miệng cười nói:
- Bố của em cũng là phó cục trưởng công an giao thông thành phố Ngọc Minh, em sợ nó chắc!
Đỗ Long hơi kinh ngạc một chút, phó cục trưởng Lưu Vĩ Dân lại có một đứa con trai trẻ như vậy. Phó cục trưởng Lưu phụ trách về lĩnh vực giao thông, từ trước đến giờ Đỗ Long chưa được gặp mặt, nhưng cũng biết đến tiếng tăm của vị này.
- Bạn gái của em… không sao chứ?
Lưu Hiểu Tinh hỏi.
- Cô ấy không sao, không nguy hiểm tới tính mạng, mặt mũi cũng không bị thương.
Đỗ Long nói.
Lưu Hiểu Tinh thở phào, lúc nó đang tìm cách giải thích với bố, thì còi xe của hai chiếc xe cứu thương gào rú đi tới, lần lượt tiến hành sơ cứu Lưu Long Thịnh, Lưu Hiểu Tinh và bạn gái nó.
Một lát sau, cảnh sát giao thông cũng đã có mặt, bọn họ được phó cục trưởng thông báo nên đã đến bên Lưu Hiểu Tinh hỏi han đầu tiên. Lưu Hiểu Tinh sau khi được đưa lên xe cứu thương, mặt họ đột nhiên biến sắc, rồi đi về phía đối diện.
Đỗ Long qua cuộc nói chuyện giữa Lưu Hiểu Tinh và bọn họ, biết được một trong đó chính là trung đội trưởng đội cảnh sát giao thông quận Tây Sơn Tống Quốc. Đỗ Long bước thật nhanh lên phía trước, miệng kêu to:
- Đội trưởng Tống, người bên kia cũng có chút lai lịch, người bình thường không thể lái chiếc Lamborghini.
Tống Quốc vốn nhận được chỉ thị của phó cục trưởng Lưu, định gây khó cho thằng nhãi nào đã đâm phải cậu ấm, nhưng được Đỗ Long nhắc nhở, bọn họ không khỏi giật mình, vội thay đổi ngay suy nghĩ ban đầu, định xem xét tình hình trước rồi tính sau.
Tống Quốc đến trước mặt Lưu Long Thịnh bắt đầu hỏi, Lưu Long Thịnh trên người nhìn có vẻ không có vết thương nào, nhưng bên trong bị xuất huyết nên đầu óc hơi mơ màng. Gã đang được đưa lên xe cứu thương để truyền máu, thấy Tống Quốc tới hỏi mình, gã lạnh nhạt nói:
- Tôi chạy quá tốc độ, nhưng thằng nhóc kia cũng vượt quá tốc độ, nếu không phải nó chệch đường lao tới, rồi còn phanh chậm một giây nữa, thì vụ tai nạn này chắc chắn sẽ không xảy ra. Tôi thấy nó uống say quá mà vẫn lái xe, anh phải đi hỏi nó trước mới phải!
Tống Quốc vừa rồi cũng đã xác minh được miệng Lưu Hiểu Tinh có mùi rượu, anh thanh niên này nói không sai, hơn nữa vẻ mặt thản nhiên dửng dưng của gã khiến Tống Quốc thấy có chút không đúng. Hầu hết những người sau khi đụng phải người khác tuyệt đối không có được biểu hiện như vậy, trừ phi đằng sau gã có hậu thuẫn lớn mạnh.
Đúng lúc này bác sĩ trên xe cứu hộ đuổi người xuống nói:
- Bệnh nhân bị thương nghiêm trọng, lập tức phải đưa đến bệnh viện, đồng chí cảnh sát có chuyện gì muốn hỏi thì đợi anh ta phẫu thuật xong rồi hỏi sau.
Tống Quốc nhân cơ hội đó rút lui ngay, bọn họ sau khi nhìn theo xe cứu thương đi khuất, cấp dưới của ông ta mới lên tiếng hỏi:
- Đội trưởng, làm sao báo cáo với Phó cục trưởng?
Đang nói, một chiếc Audi màu đen biển xanh đi tới, Tống Quốc trống ngực đập thình thịch, vội vàng gọi Đỗ Long đang định rời khỏi đó lại. Chiếc xe Audi đi đến trước mặt Tống Quốc, cửa kính sau xe từ từ hạ xuống, một người đàn ông trung niên dáng vẻ uy nghiêm nhìn Tống Quốc hỏi:
- Tống Quốc, người đi đâu rồi? Tiểu Tinh có bị thương nặng không?
Tống Quốc vội đáp:
- Phó cục trưởng Lưu, cậu Tinh đã được đưa tới bệnh viện, tay chân cậu ấy đều bị gãy, nhưng không có vấn đề gì nghiêm trọng…
- Cái gì? Bị gãy xương nhiều như thế mà còn nói là không có vấn đề lớn gì sao? Đầu óc cậu là bã đậu hay sao vậy!
Lưu Vĩ Dân tức giận, trong lòng sốt ruột, ánh mắt của lão ta đổ dồn về phía Đỗ Long trên người đẫm máu, tức giận quát:
- Là thằng nhóc này đâm phải tiểu Tinh đúng không, cậu làm sao còn chưa bắt lấy hắn?
Tống Quốc vội vàng giải thích:
- Phó cục trưởng Lưu, không phải là cậu ta đâu, tên đó bị thương tương đối nặng, phải đưa vào bệnh viện rồi. Cậu đây là… người chứng kiến vụ tai nạn này và cứu mọi người, hơn nữa… cậu ta nói người kia cũng có chút lai lịch.
Đỗ Long đi lên trước nói:
- Phó cục trưởng Lưu, tôi là Đỗ Long, trước đây làm việc trong đội hình sự quận Tây Sơn, hiện giờ được điều ra ngoài… Tôi đã hỏi thăm qua rồi, người vừa đụng phải công tử Lưu là chủ tịch tập đoàn Long Húc, anh ta họ Lưu, tên là Lưu Long Thịnh.
- Tập đoàn Long Húc… Lưu Long Thịnh!
Phó cục trưởng Lưu suy nghĩ một chút, dường như đã nghĩ ra được điều gì ghê sợ lắm, lão ta vội vàng hỏi nhỏ Tống Quốc:
- Tống Quốc, vừa nãy cậu chưa làm gì đối với họ chứ?
Tống Quốc thấy thế lập tức hiểu rõ đối phương là người có lai lịch không nhỏ, y may mắn chưa có hành động gì quá mức, Tống Quốc vội nói:
- Không có, tôi chỉ hỏi qua một chút, cậu ta thừa nhận vượt qua tốc độ, nhưng… Tiểu Tinh lái xe trong tình trạng say khướt, hơn nữa lại đi quá tốc độ…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...