Cảnh Lộ Quan Đồ

Lúc Đỗ Long bước vào phòng riêng mà Hoàng Kiệt Hào đặt trước trong quán món cay Tứ Xuyên thì lúc này vẫn chưa có ai tới, hắn cảm thấy buồn chán nên lấy điện thoại di động ra xem lại file phục chế từ Thâm Ngọc Khiết. Mặc dù nhân phẩm của Thẩm Ngọc Khiết không tốt, nhưng gã vẫn là người có chút bản lĩnh, phần tổng kết công tác của gã viết rất tỉ mỉ, bên trong có không ít phân tích của từng trường hợp. Đỗ Long xem qua thi cảm thấy rất mới mẻ, từ trong đó có thể học được không ít thứ hay ho. Dù sao hắn cũng chỉ là sinh viên chuyên khoa, có rất nhiều thứ mà ở trường cảnh sát không thẻ dạy được.

Vài phút sau, Hoàng Kiệt Hào dẫn theo mọi người tới. Ngụy Hưng Bang, Mạnh Hạo, Lưu Vĩnh An, Triệu Vũ Uy, Thẩm Băng Thanh cũng đều có mặt, còn có cả hai cánh sát hình sự trước đây Đỗ Long chưa từng gặp qua. Sau khi Hoàng Kiệt Hào giới thiệu mọi người với nhau, Đỗ Long cười nói:

- Sếp Hoàng, cấp dưới của anh đến tột cũng là có bao nhiêu người thế, đội phó Thẩm hôm nay sao lại không thấy bóng dáng? Chẳng lẽ trong đội có nhiệm vụ sao?

Hoàng Kiệt Hào cười nói:

- Trung đội cánh sát hình sự quận Tây Sơn chúng tôi cũng không có nhiều người lắm. Hôm nay, ngoại trừ đội phó Thẩm ra thì tất cả đều có mặt ở đây rồi, thế này cũng là may lắm rồi đó, hai vụ án vừa rồi đều khá phiền toái, nhưng không ngờ lại có thể phá nhanh gọn đến vậy. Vì thế nên hiện giờ mọi người mới có cơ hội cùng nhau ngồi ăn cơm và nói chuyện phiếm ở chỗ này đấy. Thẩm Băng Thanh, cậu gọi điện cho anh cậu đi? hỏi xem thân thể cậu ta thế nào rồi?

- Đã khá hơn một chút rồi, cám ơn đội trường đã quan tâm.

Thẩm Băng Thanh vừa nói chuyện vừa liếc nhìn Đỗ Long một cái, trong lòng hoài nghi chính Đỗ Long đã làm cho anh trai y trở nên tiêu tụy nhiều như vậy trong một đêm.

Sau khi mọi người đến đông đủ, thức ăn liền không ngùng được dọn lên, mọi người bắt đầu ăn. Đỗ Long cố tình muốn chỉnh Thẩm Băng Thanh, vì thế hấn nháy mắt ra hiệu với Mạnh Hạo. Mạnh Hạo hiểu ý gật đầu, nâng ly lên cười nói:


- Thấm Băng Thanh, hôm nay là ngày đầu tiên cậu đi làm ở đội cảnh sát chúng ta, biểu hiện không tệ chút nào, hơn nữa còn lập nên công trạng lớn như vậy, tôi xem trọng cậu, dzô cái, chúng ta cạn một ly!

Thẩm Băng Thanh nâng chén đứng lên, cười nói:

- Một ly này hẳn là tôi phải mời mọi người mới đúng, Mạnh Hạo nói không sai, hôm nay là ngày đầu tiên tôi gia nhập trung đội, cái gì cũng không biết, ít nhiều được mọi người hỗ trợ nên cuối cùng cũng không gây ra sai lầm. Thế nhưng việc tóm được hung thủ hay những thử khác đều không liên quan gì tới tôi, tôi chỉ là may mắn gặp dịp mà thôi, côna lao là của tất cả mọi người, nâng ly nào, tôi mời mọi người một ly!

Mạnh Hạo ngẩn cả người, khôna ngờ Thẩm Băng Thanh có thể nhẹ nhàng đẩy bia anh ta mời đi. Gã này lấy lý do kính ngược lại mọi người không thể chê vào đâu được. Mạnh Hạo nhìn Hoàng Kiệt Hào, chỉ thấy Hoàng Kiệt Hào cười sang sảng, nói:

- Tốt, Tiểu Thấm rất có thành ỷ, mọi người cùng uống nào, sau này Tiểu Thẩm là người một nhà với chúng ta. Mọi người phải đồng tâm hiệp lực, giúp đỡ lẫn nhau, như vậy mới có thể làm tốt công tác được, mọi người cụng ly cái nào!

Mọi người cùng nhau nâng lỵ đứng lên, duy chỉ có Đỗ Long là không hề động đậy. Hoàng Kiệt Hào thấy thế nói với Đỗ Long:

- Đỗ Long, mặc dù trời xui đất khiến thế nào mà cậu lại không thể vào trung đội của chúng tôi, nhưng mọi vẫn không xem cậu là người ngoài, đến đây, cụng ly nào!

Lúc này Đỗ Long mới thản nhiên đứng lên, nâng ly cùng mọi người chạm cốc. Thẩm Băng Thanh rất sáng khoái uống cạn trăm phần trăm, nhưng Đỗ Long lại cảm thấy gã chi ra vẻ sáng khoái còn bên trong thì vẫn là ẻo lả.


Đỗ Long cũng làm một hơi cạn hết ly. Sau đó, tất cả mọi người ngồi xuống, nhưng Thẩm Băng Thanh vẫn chưa ngồi mà anh ta cầm chai bia lên rót đầy cho Hoàng Kiệt Hào trước, sau đó là tới Ngụy Hung Bang, Mạnh Hạo... Sau khi anh ta rót hết một vòng rồi mới rót đầy cho mình, tiếp đó anh ta mới nâng ly, nói với mọi người:

- Tửu lượng của tôi kém, không thể nào so với mọi người, tôi xin được thà con tép bắt con tôm trước, tôi xin được cạn với các anh em đang ngồi tại đây mỗi người một ly, sau này có gì xin mọi người úng hộ và giúp đỡ nhiều hơn, sếp Hoàng, tôi kính anh một ly trước!

Thẩm Băng Thanh mời bia hết một lượt. Sau khi mấy cốc bia liên tục vào trong bụng thi mặt của anh ta bắt đầu đỏ lên. Đến khúc cuối khi anh ta mời Đỗ Long thì mặt của anh ta đã giống y như một quả hồng chín. Ánh mắt Thảm Bằng Thanh cũng trở nên lờ đờ, anh ta nâng ly nói với Đỗ Long:

- Đỗ Long, tôi biết cậu giận tôi, nếu sớm biết danh ngạch này vì sao mà đạt được thi có lẽ tôi sẽ không nghe theo anh tôi mà trở về. Cậu biết không, tôi là do một tay anh trai tôi nuôi lớn, tôi không thể phụ kỳ vọng của anh ấy được, ở trước mặt cậu tôi không muốn biện luận gì cả. cậu ghét tôi thì tôi cũng không trách cậu.vì thế xem như tôi nợ cậu. Một ly này mặc kệ cậu có uống hay không thì tôi đều phải mời cậu. Hy vọng sau này sẽ có cơ hội bôi thường lại cho cậu... Bằng không đời này tôi không thế yên tâm... Cứ vậy đi, tôi xin cạn trước xem như mời cậu vậy!

Thẩm Bâng Thanh ngửa cổ uống cạn ly bia vào bụng, sau đó anh ta mĩm cười, thân thê thoáng cái sụp xuống, suýt chút nữa tụt xuống dưới gầm bàn, may nhờ có Lưu Vĩnh An ở bên cạnh anh ta vội vàng đỡ lấy. Thẩm Băng Thanh liền dựa vào ghế rồi bắt đầu ngáy o o....

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Hoàng Kiệt Hào nói với Đỗ Long:

- Oan gia nên giải không nên kết, việc này cơ bản cũng không phải lỗi của cậu ta, Dỗ Long, ly này cậu phải uống đấy nhé.


Dỗ Long gật gật đầu, rồi cũng ngửa cô lên uống cạn. Hoàng Kiệt Hào cười nói:

- Xem ra tửu lượng của Tiểu Thảm quả thật không được tốt lấm. Võ Uy, cậu tìm hai hộp đựng thức ăn tới đây để chừa lại chút đồ ăn cho Tiểu Thẩm, mọi người bắt đầu ăn thôi, đều là người một nhà, đừng khách sáo nhé.

Mọi người bắt đầu mờ máy, sau khi ăn hết hai phần đồ ăn thì Đỗ Long nhìn bâng quơ hòi:

- Sếp Hoàng, tên bị bắt hôm nay cung khai thế nào? Tại sao hắn lại phải siết bạn trên mạng thế?

Hoàng Kiệt Hào lắc đầu cười nói:

- Nhắc tới cũng thật buồn cưới, động cơ siết người cũa tên kia không ngỜ lại là vì muốn tiêu diệt hồ ly chín đuôi... Đúng là điên rồ, nói ra thi ngọn nguồn của câu chuyện thực chất là do một lần thất bại trong tình yêu qua mạng... Mặc dù Diệp Quãng Điền ở ngoài đời chỉ là kẻ vô công rồi nghề, một tên rác rưỡi không hơn không kém. Nhưng ở trên internet, với cách ăn nói dí dỏm và khí chất phi phàm, hắn lại là một nhân sĩ thành công. Rất nhiều phụ nữ đều bị những lời có cánh của hắn làm mờ mắt, xem hắn như tri kỷ, thậm chí còn có người từ ngàn dặm xa xôi chạy tới gặp mặt hắn. Đương nhiên, đa số mọi người sau khi cùng hắn gặp mặt đều phát hiện ra bản chất thật cùa hắn, sau đó liền “say aoodbỵe" với hắn ngay. Nhưng cũng có một cô bé lại nói là thích cái gã Diệp Quảng Điền này không phải vì tiền của hăn... Trên thực tế là cô này đau khổ cầu xin Diệp Quảng Điền ở lại bên cô, nói cái gì mà muốn cùng hắn ở chung một chỗ, hai người thì vẫn tốt hơn này nọ...

- Kết quả tất nhiên không cần đoán cùng biết, hôn nhân không dựa trên cơ sở vật chất thì hơn một nữa đều không đáng tin cậy. Cô bé kia cuối cùng cũng không thể chịu nổi Diệp Quáng Điền hết ăn lại nằm, tính tình không biết hối cãi, nên tháng trước im lặng bỏ đi. Diệp Quảng Điền bị kích thích, không thể tỉnh táo, ngược lại còn thù hận lây sang cả những phụ nữ ở trên internet kia, ôi... hắn không thế vì sao lại ảo tưởng cô bé kia là hồ ly chín đuôi, đặc biệt đến câu dẫn hắn. Sau khi cô bé kia biến mất, những phụ nữ Chat với hắn trên internet đều bị hắn xem là hóa thân của hồ ly chín đuôi. Hắn cho rằng chỉ cần giết hết tất cả hóa thân của hồ ly chín đuôi thi con hồ ly này sẽ quay lại với hắn. Cùng may là chúng ta bắt được hắn kịp thời, nếu không thì ít nhất bảy người phụ nữ nữa sẽ bị hắn hạ độc thủ.

Đỗ Long thở dài:

- Thì ra là thế, Diệp Quang Điền này thật đúng là nghiệp chướng mà!


Mạnh Hạo cười nói:

- Đỗ Long, đừng nhắc tới gã đó nữa, nói về cậu đi, tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên đấy, cậu học hóa trang ở đâu thế? Nhẹ nhàng biến một đại nam nhân thành mỹ nữ, tiểu tử cậu chạy đi làm cảnh sát đúng là thua thiệt!

Đỗ Long cười nói:

- Hồi học đại học trước kia luyện ra được từ hiệp hội sân khấu đấy, lúc đó chẳng qua vì muốn ngắm những mỹ nữ một chút, không ngờ hôm nay lại có thể áp dụng nó để lập công, thật ra cũng nhờ dáng người Thâm Băng Thanh khá thanh tú, chứ nếu đổi lại là anh Mạnh anh thì không được.

Mạnh Hạo giơ ngón tay cái với Đỗ Long, cười nói:

- Bất kể thế nào thi hành động bắt giữ hôm nay có thể thành công mỹ mãn đều là dựa vào mọi người, bằng không chúng ta chỉ có thể cưỡng chế bắt giữ, bởi vì những chứng cứ mà chúng ta nắm được lúc đó đều không thể trực tiếp buộc tội hắn là hung thủ.

Đỗ Long cười nói:

- May mắn mà thôi, ha ha...

- Dù có may mắn đi chăng nữa thi cũng phải dựa vào thực lực mới có thể thành công. Đỗ Long, cố gắng cho tốt, Trần Bác Hùng của trung đội hình sự khu Nam Cương rất coi trọng cậu đấy. Anh ta nói muốn điều cậu về đội số hai của bọn họ, đây chăng qua là tạm thời, sớm hay muộn thì anh ta cũng sẽ điều cậu về đội số một, chi có một điều đáng tiếc chính là... cậu sẽ không do tôi quản lý, ha ha...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui