Phương pháp bức cung của Đỗ Khang mặc dù không hay bằng của Đỗ Long, nhưng đối phó với người bình thường thì vẫn khá là hữu hiệu. Cái gã thay thế Sơn Tinh canh gác kia chống đỡ chưa tới nửa giờ đồng hồ thì đã hoàn toàn ngã quỵ. Đỗ Khang hỏi gì thì gã trả lời nấy, nhưng gã chỉ là một kẻ canh gác, vốn dĩ không hề biết vị trí của Sơn Tinh, cũng càng không biết Tần Tuấn đang ở đâu.....
Đỗ Khang đợi mấy người luân phiên nhau nghiệm chứng đáp án này, cuối cùng lúc xác định được gã kia thật sự chả biết gì cả, Đỗ Khang trầm mặt nói:
- Điều hai máy bay trực thăng tới đây, chặn thằng tiểu tử kia lại trước rồi tính sau.
Để cho tiện hỏi Thẩm Băng Thanh, vậy nên khi máy bay trực thăng đuổi tới xã Mãnh Tú, Thẩm Băng Thanh cũng bị đưa lên máy bay.
Máy bay trực thăng xuyên không mà đi, lưu lại không ít kẻ kinh ngạc ngửa đầu lên đưa tiễn, mấy thằng tiểu tử vừa mới phân công tới cũng ở trong đó.
Máy bay trực thăng trước tiên là bay tiến thẳng về phía trước, cảm thấy sắp vượt qua Đỗ Long thì mới hạ thấp xuống, dùng sức gió của cánh quạt thổi mở tán cây, có thể lờ mờ nhìn thấy tình hình phía dưới. Trong đêm đen như mực, trong rừng đưa bàn tay lên không thấy được năm ngón, một chiếc xe mở đèn pha hết cỡ chạy dọc trên đường thì có lẽ cũng dễ tìm.
Tuy nhiên trực thăng bay thẳng đến khi có thể nhìn thấy được đèn thôn Đán Đán, vẫn không phát hiện ra bóng dáng xe bán tải. Đỗ Khang hỏi lại Thẩm Băng Thanh, Thẩm Băng Thanh thuật lại lời nói của Đỗ Long rất nhiều lần, có vài lời nói tới chuyên gia cũng chưa thể nghe ra cái gì đó bất đồng. Lời nói của Đỗ Long rất đơn giản, chính là khiến cho Thẩm Băng Thanh chạy dọc đường tiến vào lúc sáng sớm khoảng hơn sáu giờ, tìm được xe bán tải, lái nó tới thôn Mã Đề.
Lúc mà tất cả mọi người đều không biết phải làm thế nào, Đỗ Khang đột nhiên nói:
- Có ai mang dụng cụ dò xét tín hiệu không? Trong thôn Đán Đán chắc chắn vẫn còn tai mắt của Sơn Tinh.
Tất cả mọi người đều lắc đầu, Đỗ Khang cắn răng nói:
- Kêu người điều khiển quay đầu, chúng ta về lại xã Mãnh Tú!
Đỗ Long giờ phút này đang ở đâu? Hắn còn đang lái xe như điên ở trên đường, mắt trái của Đỗ Long có khả năng nhìn ban đêm, trong đêm khuya tối đen, ở trong rừng đưa tay không thấy được năm ngón, mắt nhìn buổi tối còn hiệu nghiệm hơn cả đèn xe, cho nên chạy xe trên đường Đỗ Long vốn không bật đèn xe. Mặc dù là ban đêm, nhưng hắn lái xe với tốc độ còn nhanh hơn cả so với ban ngày, cho nên hắn mới chắc chắn là hai giờ sáng đã có thể chạy tới bên cạnh thôn Đán Đán.
Vừa rồi lúc máy bay trực thăng trên đường đuổi theo, bọn họ không hề phát hiện ra Đỗ Long, đã bị Đỗ Long phát hiện ra trước rồi. Bởi vậy Đỗ Long tìm được một chỗ mà nấp vào, đợi máy bay trực thăng bay qua rồi mới lui ra ngoài tiếp tục đi, dĩ nhiên là bọn người Đỗ Khang không hề phát hiện ra.
Đỗ Long không biết là Đỗ Khang đã quay lại xã Mãnh Tú, hắn chỉ lao đầu tiến lên phía trước. Khoảng một giờ hơn, hắn đã tới gần thôn Đán Đán trước một lúc, Đỗ Long dừng xe bên đường, mang theo hai con dao, hai cây súng còn có mấy băng đạn. Đến xe Đỗ Long cũng không khóa, trực tiếp đâm đầu vào rừng, chạy thẳng về phía trước vượt qua mọi chông gai.
Đường dành cho xe vòng quanh sườn núi, bởi vậy đi thì rất tốn thời gian, Đỗ Long đi bộ tuy rằng không thể nhanh bằng lái xe, nhưng hơn một cái là đường hắn đi là đường thẳng. Hơn nữa từ rạng sáng đến tám giờ, hắn có ước chừng sáu tiếng, với tốc độ của hắn, có lẽ sẽ kịp.
Trong lòng Đỗ Long nghĩ như vậy, nhưng Đỗ Khang thì lại không nghĩ thế, ông ta chỉ có một đứa con trai, ông ta cũng không hy vọng con mình hành động lỗ mãng lâm vào cảnh hiểm. Cho nên ông ta dẫn người về lại gần thôn Đán Đán, tại các nơi cài đặt tín hiệu dò xét lặng yên không hề có một tiếng động.
Yêu cầu của Sơn Tinh đối với trinh thám là có biến liền gọi điện thoại, hiện tại không có biến, trinh thám dưới tay gã không biết là trốn vào góc nào mà ngủ rồi cũng nên. Đỗ Khang chờ đợi trong lo lắng, mỗi giây mỗi phút trôi đi, ông ta lại cảm thấy Đỗ Long cách hiểm nguy càng gần thêm vài phần, có người đề nghị:
- Nếu không thì chúng ta nên rút dây động rừng? Chỉ cần có động tĩnh, tên trinh thám kia chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho Sơn Tinh, chúng ta chỉ cần hành động nhanh chóng một chút, hẳn là sẽ nắm chắc vài phần có thể tìm ra người trước đó.
Đỗ Khang chần chừ một lúc, Thẩm Băng Thanh lập tức phản đối:
- Không được, như vậy thì chỉ có một kết quả, Đỗ Long sẽ an toàn, nhưng Phó Đồn trưởng Tần Tuấn của đồn công an chúng ta sẽ bị Sơn Tinh vì tức mà giết cho hả giận. Sở dĩ Đỗ Long mạo hiểm hành động một mình, chính là không hy vọng Tần Tuấn gặp phải nguy hiểm, Đỗ Long không phải là người hành động lỗ mãng, hắn nhất định là nắm chắc thành công nên mới làm như vậy. Trưởng phòng Đỗ xin thứ cho cháu nói thẳng, ngài không hiểu rõ Đỗ Long bằng cháu, cháu đã hợp tác với hắn hơn nửa năm rồi, cháu vẫn chưa thấy hắn làm sai bất cứ chuyện gì. Trước khi đi, Đỗ Long bảo cháu tin tưởng hắn, cháu cảm thấy được lời nói của hắn kỳ thật không phải là để nói với cháu, lời nói này hẳn là để cháu chuyển lại cho ngài đấy ạ, hãy tin tưởng ở hắn, hắn nhất định sẽ đem Tần Tuấn bình yên vô sự mà cứu ra.
- Hắn chưa làm sai bất cứ chuyện gì không có nghĩa là bây giờ đây sẽ không sai, lão Đỗ, vẫn là hành động thì hơn.
Người đưa ra ý kiến rút dây động rừng kia nói.
Đỗ Khang hít một hơi thật sâu, ông ta nói:
- Tiếp tục chờ đã, tôi không thể vì lo lắng an nguy cho con trai mình mà lại tự tay hại chết một cảnh sát vô tội. Băng Thanh nói đúng, tôi đã quan tâm quá mức, cứ để tên tiểu tử kia đi.
Ngay lúc Đỗ Khang đang gian nan quyết định, Đỗ Long đã bò lên một ngọn núi cao. Ở trên đỉnh núi, hắn cúi xuống nhìn vào tán cây rừng chập chùng, nhìn xuyên thấu qua thảm thực vật trên không của rừng cây, hắn có thể lờ mờ nhìn thấy phía dưới có ánh hồng ngoại phát ra từ động vật lớn. Từ sau khi bị sét đánh trên đỉnh núi Lôi Minh, nhãn lực của hắn tăng lên cũng không phải chỉ là một hai phần, trong vòng vài dặm không có bất cứ động vật cỡ lớn nào có thể tránh khỏi quan sát của hắn. Mà con người bây giờ chính là động vật máu nóng lớn nhất trong rừng rậm, hơn nữa bọn họ vẫn là tụ tập cùng một chỗ, đốt đống lửa, trong đêm tối thì rõ ràng như là ánh mặt trời.
Mục tiêu ước chừng có bảy hoặc là tám người, trong đó có bốn kẻ đang nằm nghỉ ngơi bên cạnh đống lửa, hai kẻ đang ngồi cạnh đống lửa để sưởi ấm, còn có một kẻ di chuyển vòng quanh. Hẳn là đang tuần tra, còn có một người đứng ở chỗ cách đống lửa khoảng ba mét....... Hoặc là không phải đứng ở đó, bởi vì nếu là con người thì không thể duy trì đứng ở góc độ nghiêng bảy mươi lăm độ như vậy, người đó nhất định là Tần Tuấn. Cậu ta bị bọn chúng cột lên cành cây, bởi vì không có lửa sưởi ấm, thậm chí đã rất lâu không ăn gì, cho nên nhiệt độ cơ thể cậu ta thấp hơn so với người khác một chút.
- Chính là bọn chúng.
Trên mặt Đỗ Long lộ ra nụ cười tự tin, hắn thoáng tính toán một chút khoảng cách giữa hai bên, sau đó liền bước nhanh đi xuống dưới chân núi. Trong rừng rậm nguyên thủy không có đường, Đỗ Long nhất định phải vượt mọi chông gai suốt chặng đường mới có thể thuận lợi đi tới, điều này sẽ làm tiêu hao thể lực vô cùng. Đỗ Long đã đi trong rừng giữa đêm tối mấy giờ đồng hồ rồi, nếu là Hạ Hồng Quân có lẽ cũng không thể chịu nổi mà tìm chỗ tạm thời nghỉ ngơi một lát, còn tinh thần của Đỗ Long thì vẫn cứ vô cùng phấn chấn, hắn ít khi cần phải ngủ, điều này khiến hắn có lợi thế lớn trong sức chịu đựng.
Vào lúc tối nhất trước khi bình minh, cũng là lúc con người mệt nhọc nhất, kẻ gác đêm vừa mới bị đánh thức, vấn còn buồn ngủ không chịu nổi. Bọn chúng cho thêm củi mới vào đống lửa, khi bó củi còn chút ẩm ướt bị đốt nóng thì không ngừng phát ra tiếng đen đét, đồng thời còn tỏa ra khói đặc cuồn cuộn.
Đỗ Long lặng yên không một tiếng động mà tới bên đám người cắm trại dã ngoại, sau khi vượt qua hai cái bẫy ẩn thô sơ, Đỗ Long đến được đằng cây đại thụ mà Tần Tuấn bị trói vào đó. Hắn quan sát một lúc tình hình phân bố của bọn thổ phỉ, quyết định tạm thời chưa giải cứu Tần Tuấn, mà là tiêu diệt kẻ thù trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...