Hai người ngồi ở góc đều không có hứng thú xem phim, bọn họ thỉnh thoảng lại thì thầm. Lâm Nhã Hân nói cho Đỗ Long tình hình liên hệ giữa cô và Chung Lâm Hoa.
Lâm Nhã Hân nói:
-Qua tiếp xúc với Chung Lâm Hoa em thấy sự việc không đơn giản như vậy, bởi vì Bí thư Chung không thể hoàn toàn làm chủ xã Mãnh Tú, đối với nhiều quyết sách thì ý kiến của Chủ tịnh xã Thạch Húc Minh rất quan trọng. Việc này còn nhiều điểm đáng ngờ vực, em thấy không nên biểu hiện tích cực quá, trước tiên cứ đợi đã, đảm bảo sẽ có người còn sốt ruột hơn chúng ta. Em không tin bọn họ có thể trơ mắt nhìn miếng thịt treo trước miệng mà không há miệng ra.
Đỗ Long nói:
-Bí thư Chung dù sao cũng là người ngoại lai, đại biểu cho thế lực ngoại lai. Còn Thạch Húc Minh là người sinh ra và lớn lên ở xã Mãnh Tú, thế lực của bọn họ rất vững mạnh, không dễ đối phó chút nào. Bọn họ cho rằng xã Mãnh Tú là địa bàn của họ, anh là một người ngoại lai, nếu anh chỉ đơn giản là xuất tiền làm đường thì họ sẽ không cản trở. Nhưng nếu coi đây là chỗ dựa để yêu cầu khai thác nơi khác thì bọn họ sẽ thấy giống như là đang xâm phạm lợi ích của bọn họ, cho dù là những nơi bình thường đến cả chim cũng không chạy tới đi ị... nhưng một khi có người muốn, thì bọn họ liền không vui.
Lâm Nhã Hân bất đắc dĩ nói:
-Đúng thế, trước khi bọn họ còn chưa hiểu rõ, thì bất kỳ hành động nào của em cũng đều không sáng suốt, hay là trước tiên chúng ta cứ chờ đã.
Đỗ Long nói:
-Ngồi chờ cũng không phải là biện pháp, anh tiếp xúc với Thạch Húc Minh không nhiều, chỉ biết y là người thôn Bình Đầu. Đều là con nhà lính, có lẽ phải dùng biện pháp côn đồ thì mới đối phó với y được.
Lâm Nhã Hân cười nói:
-Vậy việc này trông chờ vào anh vậy, gần đây em muốn tới Thụy Bảo đầu tư, nên khá chú ý đến tin tức ở đây. Nghe nói người mới nhậm chức Bí thư Đường rất coi trọng việc phát triển kinh tế thành phố Thụy Bảo. Có tin tức nói tháng năm thành phố Thụy Bảo sẽ tổ chức hội thảo kêu gọi đầu tư, hoặc có thể thông qua sân chơi cấp một thành phố Thụy Bảo để áp chế những ý kiến không hài hòa bên dưới.
Đỗ Long nói:
-Biện pháp này không tệ, tuy nhiên nếu những người phía dưới bằng mặt chứ không bằng lòng thì đây không phải là cách hay. Việc này cần giở trò thì mới có thể giải quyết một cách thuận lợi, giống như anh vậy...
Đỗ Long giở trò với Lâm Nhã Hân, Lâm Nhã Hân giả bộ chống cự một chút, nơi yêu chiều nhất trên cơ thể bị Đỗ Long thăm dò vào trong áo rồi nắm giữ, Đỗ Long ra sức vuốt ve. Lâm Nhã Hân cắn chặt môi, kiều mị nhìn Đỗ Long, mân mê bờ môi kiều diễm, hướng về phía Đỗ Long.
Đỗ Long thưởng thức mùi vị cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của cô, tay kia thì đưa xuống phía dưới tìm kiếm...
Lâm Nhã Hân cảm thấy Đỗ Long khẽ vuốt rừng cây của mình, nơi đó dần trở lên ẩm ướt. Ngón tay Đỗ Long không ngừng quanh quẩn ở trước cửa, đột nhiên một vật lạnh ngắt to như viên trứng gà đặt tại lối vào. Lâm Nhã Hân sửng sốt, vật kia liền chấn động mạnh, Lâm Nhã Hân rên một tiếng trầm trầm, hai chân xiết chặt, đưa một tay đang ôm Đỗ Long xuống phía dưới sờ soạng.
Đỗ Long lắc đầu, ngón tay hơi dùng sức, vật kia liền đi vào...
Đó là một vật có đầu hơi giống quả trứng, có kèm điều khiển từ xa, Đỗ Long rút tay lại, lấy điều khiển ấn mấy cái, Lâm Nhã Hân cảm thấy vật kia chấn động mạnh mẽ, hô hấp của cô lập tức khẩn trương, Đỗ Long mỉm cười nói:
-Không được lấy nó ra...nếu không...
Lâm Nhã Hân đã không có cách nào để nói chuyện được, cô cảm thấy linh hồn mình đang run rẩy, hận không thể lập tức cùng Đỗ Long ngả xuống giường điên đảo một phen. Tuy nhiên Đỗ Long một chút cũng không vội, hắn chỉ cần dùng một cái điều khiển nhỏ cũng có thể khống chế toàn bộ cơ thể thậm chí là linh hồn Lâm Nhã Hân, hắn còn chưa chơi xong, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cô được?
-Em... gặp qua Tổng giám đốc công ty Thái Hưng rồi, tuy nhiên... y cũng không phải là người lãnh đạo thực sự. Theo em được biết công ty Thái Hưng nắm giữ trong tay một doanh nghiệp gia tộc, người thực sự nắm giữ công ty Thái Hưng là Kỷ Lỗi, ông ta là ông nội Kỷ Quân San
Ở một quán ăn đêm, Lâm Nhã Hân dựa vào Đỗ Long nói chuyện một cách đứt quãng, đột nhiên cảm thấy chấn động giảm bớt một ít, cô vội vàng nói một hơi.
Đỗ Long hỏi:
-Cùng bọn họ ký kết hợp đồng cung cấp hàng lâu dài chưa?
Lâm Nhã Hân lắc đầu nói:
-Bọn họ vẫn còn nghi ngờ chúng ta...Theo em được biết, bọn họ có ba nhà cung cấp hàng chủ yếu, cho dù không có chúng ta cung cấp hàng, bọn họ vẫn có thể sống tốt.
Đỗ Long nói:
-Vậy em nghĩ cách đuổi bọn họ đi đi, anh không tin lão già kia sẽ không kiếm món tiền ở ngay trước mắt...
Lâm Nhã Hân nói:
-Ừ, hiện nay giá nguyên vật liệu tăng vọt, bọn họ sớm hay muộn cũng bị chúng ta khống chế, anh yên tâm, vì Kỷ Quân San, anh cũng thật rộng rãi...
Đỗ Long cười nói:
-Em càng rộng rãi hơn đấy, để lấy lòng Tô Linh Vân, trong chốc lát mà bỏ ra vài trăm triệu, quan hệ giữa em và cô ta tiến triển thế nào rồi?
Lâm Nhã Hân nói:
-So với bạn bè bình thường thì gần hơn một chút, tuy nhiên nếu nói là thân mật thì cũng chưa phải. Cô ta là người rất cẩn thận, sẽ không dễ dàng để người khác tiếp cận, em đã bước đầu có được sự tín nhiệm của cô ta, cứ từ từ.
Đỗ Long nói:
-Điều này là tất nhiên, cô ta xuất thân từ loại gia đình đó, tự nhiên sẽ cẩn thận một chút... Đã ăn no chưa? Chúng ta nên đi thôi.
Đỗ Long vừa mới nói xong, Lâm Nhã Hân cảm thấy vật kia đột nhiên lại chấn động mãnh liệt trong cơ thể cô...
Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh mỗi người lái một xe cảnh sát chở đám người Bạch Hoành Ấn mới đến quay về xã Mãnh Tú. Đỗ Long cố ý đi rất nhanh, đoạn đường xóc nảy làm cho ấn tượng của bọn họ khắc sâu. Trong đó Tạ Phu Vũ còn bị chấn động tới mức nửa đường liền ói ra.
-Con đường xã này coi như dễ đi, đường thông giữa các thôn càng khó đi, đường lại rất hẹp. Nếu gặp xe ngược chiều, hai bên đều trực tiếp tiếp xúc thân mật với bên còn lại, cho nên bên phải xe cảnh sát mới có nhiều vết xước như vậy
Lời Đỗ Long nói đều là sự thật.
-Đồn trưởng Đỗ, anh yên tâm, chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ. Đồn trưởng Đỗ đến từ Thành phố Ngọc Minh, anh có thể thích ứng với tình hình ở đây thì chúng tôi cũng làm được!
Bạch Hoành Ấn tràn đầy tin tưởng nói.
Đỗ Long cười nhạt một tiếng, lái xe thẳng vào sân sau đồn công an xã Mãnh Tú.
Đỗ Long nói:
-Tầng trên tầng dưới còn có ba gian phòng trống, nhưng tôi kiến nghị các anh chen chúc ở tầng trên, bởi vì tầng dưới nhiều muỗi, lại rất ẩm thấp, đồ đạc rất dễ bị hư. Các anh tự lo liệu đi, chọn xong phòng tôi sẽ cho hai người đến giúp các anh sửa sang lại phòng.
Hai phòng trống tầng dưới nồng nặc mùi nấm mốc, bốn người đều không vừa mắt, nhưng bốn người ở một phòng thì lại chật chội. Cuối cùng Thẩm Băng Thanh đề nghị cho mộtngười trong số bọn họ đến phòng y và Đỗ Long ở, dù sao mọi người đều là đàn ông độc thân, chen chúc một chút cũng không sao.
Đỗ Long nói:
-Anh không có ý kiến gì, thì tôi cũng không ý kiến.
Sau khi thảo luận, Bạch Hoàng Ấn quyết định ở cùng gian phòng với đám người Đỗ Long. Sau đó Đỗ Long gọi Triệu Huy và Lã Á Vĩ đến, mọi người cùng dọn dẹp lại phòng một chút. Sau khi dọn xong Đỗ Long dẫn bốn người mới đến đi dạo một vòng quanh đồn công an xã Mãnh Tú. Xã Mãnh Tú khá nhỏ, trong chốc lát bọn họ đã nắm rõ phố xá, mấy người Bạch Hoành Ấn ngoài việc mua mấy thứ cần thiết việc đầu tiên làm là đi xin lắp internet, thanh niên hiện đại một ngày không có mạng thì quả thực là không biết nên làm gì.
-Đồn trưởng Đỗ, nhanh...
Triệu Huy chạy nhanh tới, sau khi nhìn thấy Đỗ Long liền hét lớn:
-Tần Tuấn gọi từ thôn Mã Đề tới, nói y bị...bắt cóc rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...