Đỗ Long cũng không để sự uy hiếp của Sơn Tinh trong lòng, nên thế nào thì làm thế ấy. Ngày thứ hai hắn dẫn theo Thẩm Băng Thanh lái xe đến Cục công an thành phố Thụy Bảo. Đầu tiên đi tìm Cục trưởng Lý Tùng Lâm.
- Cục trưởng Lý, tôi có đem cho ngài một chút đặc sản của xã Mãnh Tú.
Đỗ Long gõ cửa phòng làm việc của Lý Tùng Lâm, cười hì hì nói.
Lý Tùng Lâm cười nói:
- Tiểu tử, cậu học mấy trò này khi nào vậy? Để tôi xem cậu đem gì đến, nếu không hợp với quy định cậu xem tôi làm sao xử lý cậu.
Đỗ Long mở bao tải lấy đồ ra, nói:
- Vâng, một nải chuối tiêu, mấy trái xoài, khế, còn có một túi mộc nhĩ... đều là mọc hoang cả. Là người dân của xã Mãnh Tú tặng cho tôi. Tôi chỉ mượn hoa kính Phật thôi, cho nên không thể tính là hối lộ được.
Lý Tùng Lâm nhìn mấy thứ này ngẩn người nói:
- Đây có thật là người dân xã Mãnh Tú tặng cho cậu?
Đỗ Long cười nói:
- Đúng vậy, chỗ tôi còn mấy lá cờ thưởng nữa, nếu cục trưởng Lý không tin, thì lần sau tôi sẽ mang đến treo trong văn phòng của ngài.
Lý Tùng Lâm xúc động nói:
- Khó trách cậu thoải mái như vậy, không như lão Cao cả ngày tìm tôi nói…Ôi, tôi nhìn nhầm y rồi…Đỗ Long, làm tốt lắm, nhất định phải giải quyết hết vấn đề của xã Mãnh Tú.
Đỗ Long đáp lễ nói:
- Vâng, nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo!
Lý Tùng Lâm lắc lắc đầu, nói:
- Đỗ long, sau khi nhận được thư của cậu tôi có mang đến Hội nghị thảo luận một chút. Dựa theo tình hình gần đây của xã Mãnh Tú, chúng tôi quyết định cấp cho các cậu thêm một xe tuần tra, đồng thời tăng thêm hai người. Hy vọng các cậu sẽ làm tốt công việc hơn. Tông Lập Phong… Chính trị viên của các cậu Hoàng Thế Thù đã sớm xin chuyển công tác, Tông Lập Phong lại xảy ra chuyện… Cho nên sẽ điều bốn người qua đó, cấp trên quyết định để cậu tạm thời thay công tác của Chính trị viên. Ngoài ra, đối với ứng cử viên làm đồn phó cậu có kiến nghị gì không?
Đỗ Long nói:
- Cảm ơn tổ chức tín nhiệm và ủng hộ. Về ứng cử viên cho chức Đồn phó, tôi thấy Tần Tuấn khá thích hợp. Cậu ta tuy trẻ tuổi một chút…nhưng rất thành thục xã Mãnh Tú, công tác cũng rất nghiêm túc, ngoài cậu ta ra tôi cũng không nghĩ được ai khác.
Lý Tùng Lâm nói:
- Ừ, vậy bổ nhiệm cậu ấy làm Đồn phó, thư nhậm chức cũng sẽ nhanh chóng được gửi xuống. Tôi sẽ dẫn cậu đi lãnh đồ nhân tiện gặp bốn người kia.
Dưới sự hướng dẫn của Lý Tùng Lâm, Đỗ Long nhận được một chiếc xe cảnh sát mới, còn có một số trang bị khác. Đợi sau khi bọn họ cho hết đồ đạc lên xe, bốn người thanh niên trẻ tuổi mặt quân phục cảnh sát liền xuất hiện trước mặt Đỗ Long.
- Vị này chính là Đồn trưởng đồn công an xã Mãnh Tú – Đỗ Long, các cậu hãy tự giới thiệu một chút.
Lý Tùng Lâm nói với bốn người cảnh sát trẻ kia.
Bốn người kia thấy Đỗ Long trẻ tuổi như vậy trong lòng đều âm thầm kinh ngạc. Sau đó bọn họ liền lần lượt tự giới thiệu bản thân, bọn họ là Bạch Hồng Ấn, Vương Phu Vũ, Trương Hoành Lợi, Tạ Phong Mục, đều là cảnh sát trẻ mới tốt nghiệp không bao lâu. Người ta cũng cùng khóa với Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh, nhưng học lực của người ta thì cao hơn Đỗ Long nhiều.
- Rất hân hạnh được làm việc cùng nhau…
Đỗ Long nói xong, bắt tay với từng người từng người một, sau đó nghiêm nghị nói:
- Tôi biết các anh đều rất có khả năng, nhưng tôi hy vọng các anh nên chuẩn bị tâm lý trước cho thật tốt. Bởi vì xã Mãnh Tú là một địa phương nhỏ điều kiện gian khổ, bình thường không có thứ gì tiêu khiển, khi công tác thì thường đi vài ngày đến những nơi khỉ ho cò gáy, ăn không được, ngủ cũng không yên. Muỗi đốt cũng chẳng là gì đáng kể, rắn rết khắp mọi nơi. Các anh cũng thường phải tiếp xúc với những kẻ buôn ma túy nguy hiểm. Tôi cũng không muốn sau khi các anh đến đó rồi hối hận. Nếu muốn đi thì bước ra.
Bốn người kia cũng do nhiều nguyên nhân bị các địa phương khác đá ra. Bọn họ có năng lực nhưng quá kiêu ngạo, không hòa hợp được cho nên không ai muốn. Vì bên Đỗ Long xin người nên Lý Tùng Lâm mới điều họ qua. Với lại với năng lực của Đỗ Long thì khiến cho bốn người này phục chắc không khó.
Lý Tùng Lân thấy sau khi Đỗ Long nói xong, bống người kia có vẻ không đồng ý, y liền bổ sung:
- Đồn trưởng Đỗ nói thế không phải là nói ngoa để đe dọa. Đồn trưởng Đỗ đây mới nhậm chức hai tháng, tiền nhiệm của cậu ấy bị bọn buôn ma túy giết chết cách đây không lâu. Đồn trưởng Đỗ tuy mới nhậm chức hai tháng nhưng tra được ba vụ buôn bán ma túy, đánh chết hơn mười tên buôn lậu, tịch thu số ma túy trị giá hơn vài trăm triệu. Bọn bán ma túy của vùng Tam Giác Vàng bỏ ra một số tiền lớn để giết cậu ấy. Đồn công an xã Mãnh Tú mấy ngày trước bị tập kích bắn phá. Lễ tạt nước vừa rồi, Đồn trưởng Đỗ đây đã thu phục tên sát thủ trước mặt mọi người. Tình hình xã Mãnh Tú rất loạn rất nguy hiểm, các cậu nên chuẩn bị tâm lý.
Lời nói của Lý Tùng Lâm khiến cho bốn người kia nhìn Đỗ Long với cặp mắt khác hẳn. Cả bốn người họ đều tỏ ra bản thân không ngại gian khổ hiểm nguy. Lý Tùng Lâm vừa ý gật gật đầu, vỗ vỗ vai Đỗ Long nói:
- Bốn người họ giao cho cậu, tôi còn có việc nên đi trước.
Lý Tùng Lâm đi rồi, Đỗ Long ngước nhìn bốn người nọ rồi nói:
- Tôi biết các anh đang nghĩ gì, tôi xem ra thì trẻ tuổi hơn các anh, dựa vào đâu để lãnh đạo các anh, cùng lắm cũng chỉ làm tiểu binh? Không sao, chúng ta còn có rất nhiều thời gian, về mặt này, ai có thể chứng minh bản thân mình mạnh hơn tôi, tôi sẽ nhường chức của mình cho người đó. Tôi cho các anh một buổi tối để chuẩn bị, sáng mai tập hợp ở tòa nhà cục công an, 8:30 xuất phát, giải tán!
Thẩm Băng Thanh vẫn đứng tựa vào chiếc xe mới, khoanh tay nhìn Đỗ Long giáo huấn, sau khi bốn người kia đi y cười nói:
- Anh thấy bốn người họ thế nào? Hình như cũng không dễ đối phó.
Đỗ Long nói:
- Hy vọng họ kiêu ngạo vì họ có năng lực, thu phục mấy tên tiểu tử vừa mới tốt nghiệp không đơn giản? Nghĩ đi, lúc đầu cậu hận tôi thế nào, còn không phải do tôi thu phục được sao.
Thẩm Băng Thanh hừ một tiếng, nói:
- Hừ, tôi thấy anh đáng thương, bình thường mới nhường anh một chút, đừng đắc ý vênh váo nha!
Đỗ Long cười ha hả nói;
- Sự thật vẫn là sự thật, mạnh miệng cũng vô dụng thôi, không phục? Chúng ta lập tức đi đến sân huấn luyện làm hai ván đi.
Thẩm Băng Thanh biết sự lợi hại của Đỗ Long, không có việc gì cũng không muốn giữa ban ngày ban mặt bị hắn lôi lên võ đài. Thẩm Băng Thanh nói:
- Tôi không thèm để ý anh, bây giờ đi đâu?
Đỗ Long nói:
- Cậu đến nhà khách của Cục công an lấy một phòng, tôi đi dạo một chút, sáng mai gặp.
Thẩm Băng Thanh hừ một tiếng, nói:
- Nhất định là đi hẹn hò, tên trọng sắc khinh bạn.
Đỗ Long da mặt dày như tường thành, hắn không thèm để ý đến vẻ châm chọc khiêu khích của Thẩm Băng Thanh. Thật ra hắn không phải là kẻ thấy sắc quên nghĩa, chỉ có điều anh em dù dưới bất kỳ tình huống nào nếu có người đẹp gọi thì ai biết nên chọn như thế nào.
Đỗ Long thay đổi thường phục, đi vào rạp chiếu phim thành phố Thụy Bảo, mua vé xem phim. Lúc ngồi đợi đến giờ chiếu, hắn thấy Lâm Nhã Hân, hai người ngồi cách nhau chưa đầy hai mét, uống nước, chạm cốc xa xa. Cứ giống như người làm việc dưới lòng đất liên hệ với nhau vậy.
Sau khi vào rạp chiếu phim, hai người mới tìm chỗ vắng người ngồi, lập tức hai bàn tay nắm chặt nhau, môi lưỡi quấn lấy nhau hôn nhau say đắm.
Mãi lúc sau Lâm Nhã Hân mới thở hổn hển nói:
- Long, anh từ chức đi, tiền chúng ta kiếm được cũng đủ sống cả đời rồi, tội gì phải mạo hiểm, làm công việc nguy hiểm như thế? Ngay cả gặp mặt cũng phải lo sợ đến thế.
Đỗ Long nói:
- Anh làm sao lại không muốn rảnh việc ở cạnh em? Nhưng có một số việc nhất định phải làm, cho nên tạm thời không thể từ chức. Anh cẩn thận đến gặp em như vậy là vì anh lo em sẽ bị thương, còn phần anh thì không đáng lo như thế, mấy tên hề nhảy nhót kia hại không được anh… Em có liên lạc với Chủ tịch xã không? Chuyện này mới là chuyện quan trọng trước mắt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...