Triệu Ngọc Hoa trông thấy người đẹp tức giận thì y vội vàng cứu nguy nói:
- Cô Thẩm hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn kiếm chút may mắn của cô Thẩm thôi. Để chuyến đi của tôi lần này không quá tệ thôi mà.
Thẩm Băng Thanh phụng mặt không thèm để ý tới y, cậu ta lôi phắt tay Lâm Nhã Hân nói:
- Chị Lâm, chúng ta cũng đi xem xét tảng đá một chút. Chiều nay bắt đầu khai mạc rồi. Nếu thấy có thứ gì rẻ một chút thì chúng ta cũng làm hai khối đem về chơi cho vui. Đừng để người ta coi thường mình.
Triệu Ngọc Hoa lúng túng đứng ì ra đó, Tô Linh Vân lườm y một cái nói:
- Cậu á, thấy gái đẹp là cái mồm lại không nhịn được...
Nói xong cô nàng cũng nghênh ngang bước đi. Lý Cương có ý lấy lòng Triệu Ngọc Hoa, gã cười hì hì an ủi:
- Sếp Triệu đừng nản lòng. Đàn bà càng xinh đẹp. Nhất là khi một chọi ba thì càng phải cẩn thận từng bước một mới được.
Đỗ Long lượn đi lượn lại ở chỗ bảng tên sản phẩm như một kẻ vô công rỗi nghề. Từ bảng được đánh dấu số một bắt đầu, Đỗ Long chẳng mấy chốc đã trông thấy mấy khối đá, nhưng lại không có hứng thú với khối nào. Sao cảm giác những khối đá trong những bảng biểu này xác suất không lớn bằng những khối đá màu xanh biếc hắn đấu giá được ở hải quan nhỉ?
Kỳ thực thì những khối đá ở hải quan tuy có thể coi như đồ người ta chọn hết rồi còn thừa lại. Nhưng dù sao cũng được thông qua chọn lựa, cho nên xác suất những khối đá có màu xanh vẫn lớn một chút. Những khối ở khu chào bán công khai Phỉ Thúy cũng được chọn lựa. Tuy nhiên đó là những chủ mỏ cố ý vào những khu chọn lựa kém chất lượng để chọn ra. Thế nên tình hình có hơi thảm một chút, đây cũng là điều khó tránh.
Đỗ Long xem 100 khối đá nguyên liệu thô lớn nhỏ khác nhau xong không hề tìm được bất kỳ một khối nào đáng để hắn ra tay. Những khối đá hắn đã xem, không phải không có chút màu xanh nào. Nhưng thứ màu cứt chó cứt ruồi đó căn bản không có chút giá trị mua bán nào cả. Màu sắc tốt hơn một chút thì lại hỏng hóc quá nhiều. Hoàn toàn phá vỡ kết cấu của Phỉ Thúy. Đến cả một cái mặt nhẫn cũng không đào ra được thì đương nhiên không đáng để mua rồi.
Lúc ánh nhìn của Đỗ Long chạm thẳng vào khối đá đánh dấu số 216 thì mắt hắn bỗng sáng lên. Trước mắt hắn là một khối sơn thạch từ khu vực sản xuất Phỉ Thúy Mã Na, nặng 15kg, màu đỏ. Trên cái vỏ mỏng bên ngoài bị cắt một cái khe nhỏ, lộ ra một khoảng lớn màu trắng như sương, và một đường màu lục nhạt nghiêng qua một bên.
Giá niêm yết của khối đá này là năm mười nghìn Euro, nghĩa là vào khoảng năm trăm nghìn nhân dân tệ. Chỉ nhìn vào khe hở của nó thì không đáng bằng này tiền. Có mấy người đang vây quanh khối đá này để nghiên cứu, một lát sau họ lắc lắc đầu đi khỏi. Lúc này Đỗ Long mới ngồi xổm xuống xem xét. Khối đá này tuy không có vết nứt, nhưng màu sương lại nhiều hơn màu lục. Hơn nữa phảng phất còn trông thấy bên trong màu xanh lục đó còn có xen lẫn một chút màu xanh đen. Đây là màu cứt ruồi mà người ta vẫn gọi. Loại Phỉ Thúy như thế này chỉ có thể đem ra làm những hàng trang sức hạng xoàng. Hơn nữa màu lục được cắt ra lại mỏng như thế, không biết có thể kéo vào trong bao nhiêu nữa. Năm mươi nghìn Euro? Nhìn khối đá này rất nhiều người đều nghĩ chủ nhân của khối đá này nghèo đến mức phát điên rồi.
Tuy nhiên khi Đỗ Long nhìn vào trong thì lại có thứ cảm giác không giống thế. Ở phần trong chỗ chưa cắt ra của khối đá màu lục càng lúc càng đậm. Hơn nữa màu cứt ruồi cũng nhanh chóng biến mất. Phần Phỉ Thúy bên trong như đông lại, mà cũng như cục sáp. Vừa như trong suốt nhưng cũng không phải trong suốt. Nó còn trong suốt hơn cả nước và băng đá. Cảm giác nó có chút dẻo dẻo.
“Chí ít cũng phải được tới 10kg Ngọc Bích loại dẻo, cắt xong bán khoảng một hai triệu (NDT) có lẽ không thành vấn đề”.
Đỗ Long ghi lại thứ tự đánh dấu của khối đá này lên một cuốn sổ nhỏ. Hơn nữa còn viết vào bên cạnh những ký hiệu mà chỉ có hắn mới hiểu.
Mọi người đều đang cố nghiên cứu nguyên liệu thô. Đỗ Long thì cũng chẳng phải người nổi tiếng gì, nên căn bản chẳng có ai để ý tới những hành động của hắn. Đỗ Long mất hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng xem xong 670 bảng trưng bày đó. Trong cuốn sổ ghi chép của hắn có thêm tám số ký hiệu nữa. Không phải chỉ có tám khối nguyên liệu thô này có hàng, mà là Đỗ Long cảm thấy tám khối này đáng để đánh cược một phen. Tỷ lệ lãi suất của chúng cúng tương đối cao.
Một lúc xem nhiều hàng như vậy, Đỗ Long cảm thấy hơi mệt. Quay lại tìm đám Lâm Nhã Hân thì chỉ thấy bọn họ đang vây quanh một khối nguyên liệu thô ngắm ngía.
Khối nguyên liệu thô đó Đỗ Long cũng đã xem qua, số ký hiệu 385, là loại thủy thạch ở khu vực sản xuất Phỉ Thúy Đại Mã Khảm. Tuy mặt ngoài đầy nấm da, những chỗ đã lau còn xuất hiện những vết nứt lớn. Nhưng loại đá này vẫn không tồi, lượng nguyên liệu thô trong đó ít, chỉ khoảng 2kg. Ông chủ ra giá là mười ngàn Euro, là một trong những khối đá khiến Đỗ Long hài lòng.
Mọi người đều tới xem náo nhiệt, người thực sự ngồi xổm xuống nghiên cứu khối đá này là Vương Hằng Sinh. Ông ta đeo cặp kính lão, một tay cầm đèn pin, một tay cầm kính lúp định nhìn sâu vào chỗ đã được lau chùi kia.
- Ông Vương, khối đá này thế nào? Có đáng để mua hay không?
Triệu Ngọc Hoa xem chán tới nỗi liên tục ngáp ngắn ngáp dài, y buồn tẻ hỏi.
Đối với những thiếu gia cưỡi ngựa xem hoa này mà nói thì những khối đá này căn bản chẳng có gì đáng để xem cả. Cho nên bọn họ sớm đã theo gót Vương Hằng Sinh, xem ông ta chọn đá quý, để học được chút gì trong đó. Nhưng lúc xem đá quý, Vương Hằng Sinh căn bản không nói một lời nào. Đến cả thần thái cũng không có chút thay đổi gì, khiến cho người ta nhìn mà chán nản.
Nghe thấy câu hỏi của Triệu Ngọc Hoa, Lý Cương thầm chửi một câu “đồ ngu, Vương Hằng Sinh là ai? Những người chọn đá quý ở đây rất nhiều người đều biết ông ta. Giả sử Vương Hằng Sinh đáp một câu “cũng được” thì e là giá của khối đá này sẽ nhanh chóng tăng cao gấp mười lần.” Tuy nhiên Lý Cương rất hiểu chuyện. Cho nên gã tuyệt đối sẽ không chỉ ra điều không đúng của Triệu Ngọc Hoa ngay trước mặt.
Lý Cương giữ kẽ nhưng Đỗ Long lại không sợ Triệu Ngọc Hoa. Hắn rất đố kỵ tên Triệu Ngọc Hoa có thể đứng chung với Tô Linh Vân. Hắn hận không thể đấm y nát như tổ ong. Cho nên hắn bước tới nói:
- Tổng giám đốc Triệu, anh không nên quấy rầy ông Vương làm việc thì tốt hơn. Câu hỏi của anh để tôi thay ông Vương trả lời vậy. Khối đá này nấm nem bám đầy, những chỗ đã lau đi còn có những vết nứt lớn. Đây là loại phế liệu mua mười thì lỗ chín.
Triệu Ngọc Hoa thấy Đỗ Long lại xuất hiện thì hắn cười lạnh nói:
- Anh Chu trở thành chuyên gia từ lúc nào vậy? Ông Vương xem cả nửa ngày còn chưa xem ra điều gì, anh vừa xem đã biết đây là một khối phế liệu rồi?
Đỗ Long khẽ mỉm cười, ánh mắt liếc về phía Lâm Nhã Hân và Thẩm Băng Thanh nói:
- Không còn sớm nữa, bên cạnh hậu trường có phòng tiệc bup-phê. Chúng ta ăn no đã rồi nghỉ ngơi một chút. Cô Tô, ông chủ Lý cũng cùng đi chứ?
Triệu Ngọc Hoa tự đề cao mình, thấy Đỗ Long không thèm đếm xỉa gì đến mình, lúc mời cũng để lọt có mình mình. Nhất thời y tức giận đến mức xị mặt xuống. Tô Linh Vân kéo kéo ống tay áo y mỉm cười nói:
- Chị Lâm, mọi người đi trước đi, giúp chúng tôi giành vài chỗ. Đợi ông Vương xem xong khối nguyên liệu thô này rồi chúng tôi qua tìm mọi người.
- Vậy cũng được, chúng tôi đi trước đây.
Đỗ Long hướng về phía Tô Linh Vân gật gật đầu rồi sánh vai Lâm Nhã Hân rời đi. Thẩm Băng Thanh thì khẽ tụt lại phía sau, đi một bên khác với Đỗ Long như một bản năng.
- Tên họ Chu này thật đáng ghét!
Đợi đám Đỗ Long đi khỏi, Triệu Ngọc Hoa lập tức biểu đạt ra ý ghét bỏ Đỗ Long ngay trước mặt người hắn thích. Tô Linh Vân lại nói:
- Anh Chu là một vị cao nhân giấu tài. Khi nãy là anh ấy nhắc nhở anh đó. Thế mà anh lại ác miệng với người ta như thế. Thật là kẻ ngốc!
Triệu Ngọc Hoa vẫn còn chút mơ hồ, tên thư ký bên cạnh y vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở:
- Tổng giám đốc Triệu, đây là phòng đấu giá mà. Cho dù chúng ta có thích thì cũng không được nói ra. Nếu không, dựa vào thanh danh của ông Vương thì tới lúc đấu giá, cạnh tranh sẽ càng thêm kịch liệt hơn đấy.
Triệu Ngọc Hoa hiểu ra nhưng y vẫn ngạo nghễ nói:
- Thêm vài đối thủ thì có gì nghiêm trọng? Tập đoàn Thiên Nguyên của chúng ta được lớn lên từ chính sự cạnh tranh kịch liệt đó đấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...