Cảnh Lộ Quan Đồ

Rương mây được đặt trên cái tủ bên cạnh đầu giường, nếu không mở ra xem, không ai nhìn ra trong rương giấu một đại mỹ nhân. Đỗ Long nằm trên giường gọi điện thoại ra ngoài, nói:

- Cô có thể lên rồi, phòng 918, đừng đi nhầm nhé.

Lát sau có người gõ cửa. Đỗ Long mở cửa cho một cô gái ăn mặc tương đối model mát mẻ đi vào. Hắn chỉ Khâu Hải Xuyên hôn mê bên giường, nói:

- Chính là ông chủ lớn này. Cô nhất định phải hầu hạ tốt vào, đừng làm tôi thất vọng.

Cô gái kia dáng vẻ xinh đẹp, thấy thế, do dự nói:

- Anh trai, tôi sẽ không gây ra phiền toái gì chứ?

Đỗ Long không kiên nhẫn nổi, nói:

- Mang mặt nạ rồi, cô còn sợ phiền toái gì nữa? Chỉ có tôi biết thân phận của cô, nếu thật có người tìm cô gây phiền toái thì cũng chỉ có tôi, cô không muốn làm ư? Mười ngàn kia của tôi không dễ cầm như vậy đâu.

Đỗ Long đưa ra một con dao găm, chém hai cái lên không trung, cô gái kia sợ tới mức thay đổi sắc mặt, vội hỏi:

- Đừng... Anh trai... Tôi làm thì được chứ gì? Mặt nạ đâu? Máy chụp hình, camera chuẩn bị xong chưa? Người đàn ông này... Nếu là làm cho tỉnh sẽ tốt hơn hay không?

Đỗ Long nói:


- Không cần. Trước tiên cô chụp bán thân đi, đến lúc gã tỉnh dậy, cô lại cùng gã chơi đùa tiếp.

Cô gái đỡ Khâu Hải Xuyên lên giường nằm, sau đó thuần thục cởi hết áo quần gã, tiếp theo là của mình...

Đỗ Long tuyệt đối không nhìn chuyện xảy ra. Mãi đến lúc Khâu Hải Xuyên tỉnh dậy, cô gái kia phát ra ám hiệu, hắn mới rút dao găm hung hãn đến bên giường. Con dao kề ngang cổ Khâu Hải Xuyên, hắn trừng mắt nói với Khâu Hải Xuyên:

- Họ Khâu kia, việc mày làm hay lắm. Ông hận không thể đem mày băm cho chó ăn.

Việc trái với lương tâm Khâu Hải Xuyên đã làm không ít, thấy thế sợ hết hồn, đừng thấy bình thường gã nghênh ngang, thì ra chỉ là ỷ vào có tí quyền lực trong tay mà thôi. Từ xưa đến nay, kẻ thư sinh tâm địa xấu xa đều là loại nhu nhược, dao găm kề cổ, Khâu Hải Xuyên không thể không ngoan ngoãn nghe lời:

- Đại ca, đại ca tha mạng. Tôi sai rồi, tôi không dám nữa. Đại ca đừng giết tôi, anh muốn bao nhiêu tiền tôi đều cho anh.

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Đồng tiền dơ bẩn của mày tao không cần. Mày nghe cho rõ, vị mỹ nữ trước mắt kia là ông mời đến hầu hạ mày, mày cứ từ từ hưởng thụ cho ông, ông đã quay ít video hưng phấn làm kỷ niệm. Nếu mày có gan không thành thật phối hợp, ông cứa một dao trên cổ mày...

- Đừng cắt... Đừng cắt... Tôi hợp tác, tôi hợp tác là được phải không?

Khâu Hải Xuyên vẻ mặt đau khổ than lên, bị quay video bất nhã so với việc bị cắt cổ còn nhẹ hơn. Khâu Hải Xuyên là người thực dụng, cùng lắm là gã không được làm Giám đốc ngân hàng nữa, tiền mấy năm nay tích góp được, nếu mất mạng hoặc thiệt thân không hưởng thụ được mới là oan uổng.

Đỗ Long nói với cô gái kia:

- Bat girl! Người ta đã hưởng ứng rồi, em còn không chủ động chút, đến Giám đốc ngân hàng Khâu phục vụ đặc sản gì đó đi.

Bat girl cười khanh khách, nói:

- Vị đại thúc này, hôm nay đại ca Batman mời khách, chúng ta vui đùa hay ho một chút đi. Cười cái nào, chẳng lẽ anh chê em xấu xí, muốn đổi một con heo mập đến phục vụ anh?

Bat girl hiện thời không nhìn rõ mặt, nhưng thân hình cũng không tệ. Khâu Hải Xuyên quyết định dứt khoát, gã tự tay bóp lấy ngực cô gái một cái, nói:

- Không cần đổi, các người muốn chơi trò gì, tôi chiều.

Batgirl và Khâu Hải Xuyên tiếp tục chơi, Đỗ Long coi như mình đang xem phim Nhật Bản. Chỉ thấy sau khi Khâu Hải Xuyên và Batgirl đại chiến mấy hiệp, đến lúc Khâu Hải Xuyên chịu thua, tước vũ khí đi tắm rửa, Đỗ Long lại chụp thêm mấy tấm ảnh đặc tả nữa. Batgirl liền cầm nửa tiền còn lại, tắm rửa thay quần áo rồi ra đi.


Đỗ Long đưa cô ta ra cửa, dặn dò:

- Tốt nhất cô nên lập tức rời thành phố Lỗ Tây. Dựa vào tư chất của cô, đi Quảng Châu, Thượng Hải có thể kiếm nhiều tiền hơn, không nên lưu lại chốn nhỏ bé này nữa.

Batgirl cười nói:

- Yên tâm đi, tôi đã muốn rời khỏi thành phố này từ lâu rồi. Có khoản tiền này, nhất định tôi sẽ đi nơi khác, anh đẹp trai không cần lo lắng tôi quay lại phá hỏng chuyện của anh. Ân oán cá nhân các người, tôi không chen vào.

Bat girl nói xong liền nhanh chóng rời đi. Đỗ Long khóa trái cửa phòng, quay lại phòng ngủ, chỉ thấy Khâu Hải Xuyên vẫn trần truồng nằm trên giường như trước, chỉ có điều đã kéo chăn lông phủ lên người từ rốn trở xuống mà thôi.

Khâu Hải Xuyên thấy Đỗ Long quay lại, gã bình tĩnh hỏi:

- Cuối cùng anh là ai? Con gái qua tay tôi đời này không ít, nhưng không dùng đến sức mạnh. Anh nếu không phải là tìm nhầm người thì ắt có mưu đồ khác!

Đỗ Long vỗ tay nói:

- Giám đốc Khâu quả nhiên không hổ là lãnh đạo, sau một lúc đã đoán ra chân tướng. Trên thực tế tôi với Giám đốc ngân hàng quả thật không thù oán, sở dĩ tôi làm như vậy, chính là muốn tìm ông vay ít tiền mà thôi. Tuy nhiên giám đốc ngân hàng ẩn mình kỹ quá, vì không muốn trả giá quá lớn nên tôi đành phải bày ra trò này...

Khâu Hải Xuyên hừ một tiếng, nói:

- Là Lâm Nhã Hân kia bảo anh làm như vậy sao?

Đỗ Long lắc đầu nói:

- Trên thực tế là tôi bức cô ấy làm như vậy, vốn ý của cô ấy không hề muốn có bất kỳ liên quan gì đến loại người cặn bã như ông. Tuy nhiên chúng tôi lại đang cần một số tiền lớn, thông qua thủ tục cho vay bình thường thì không thể vay được, nên cũng đành phải tìm đến Giám đốc ngân hàng vậy.


Khâu Hải Xuyên cười lạnh nói:

- Các người nghĩ thủ đoạn này sẽ khiến tôi khuất phục sao? Cho dù các người có phát mấy cái video này lên mạng hay giao cho cấp trên của tôi, cũng làm được gì? Tôi nhiều nhất cũng chỉ nghỉ việc hai năm, đến nơi khác lại có thể làm Giám đốc ngân hàng, ngược lại, các người có thể vì bắt cóc tống tiền mà ngồi tù đấy.

Đỗ Long cười nói:

- Giám đốc Khâu cho rằng tôi thật sự muốn dùng đến cái video bất nhã kia uy hiếp ông sao, đấy là hạ sách rồi. Người đạt đến chức vị nhất định như ông vốn cũng không để ý điều này, cái video kia là tôi chuẩn bị lúc cần thiết cho bà xã và con gái của ông xem thôi. Chỉ có điều, thứ có thể mang ra uy hiếp được Giám đốc ngân hàng chính là cái USB giấu trong két bảo hiểm kho bạc ở ngân hàng của ông. Ông có thấy cái USB này quen quen không?

Trong tay Đỗ Long chuyền qua chuyền lại một thứ giống như là viên đạn màu bạc. Khâu Hải Xuyên vừa thấy vật kia mặt liền biến sắc, hoảng hốt nói:

- Làm sao anh vào được kho mở két sắt bảo hiểm lấy được cái USB của tôi? Anh đừng hòng lấy cái đồ vật giả này nọ mà lừa gạt tôi.

Đỗ Long cười nói :

- Nếu là giả, làm thế nào tôi lại biết được Giám đốc Khâu còn dùng loại thẻ nhớ cũ kỹ này? Lại còn phải cảm ơn ông nữa, không ngờ ông cài đặt mật khẩu đơn giản vậy, két sắt phòng thủ kiên cố của ngân hàng không ngờ không tốn đến nửa tiếng đã mở được ra. Điều này cũng ít nhiều đủ cho việc điều tra hoạt động của ngài Giám đốc ngân hàng...

Khâu Hải Xuyên vùng vẫy giãy chết nói:

- Cho dù USB có trong tay anh cũng vô dụng. Đây là thẻ nhớ đã bị mã hóa, chỉ cần nhập sai ba lần mật khẩu, số liệu sẽ hoàn toàn niêm phong, không có một thẻ nhớ giải mật mã khác thì tuyệt đối không mở ra được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui