Thẩm Băng Thanh căng thẳng hỏi Đỗ Long:
-Vậy Đỗ Long làm thế nào đây?
Hùng Kiến Minh nói:
-Cậu ấy trèo lên lưng núi sẽ không có dòng lũ, chỉ cần động tác nhanh nhẹn thì có thể chạy tới nấp trong khe núi trước khi mưa bão. Tự bảo vệ mình thì không có chuyện gì đâu, sau cơn bão cậu ấy tự có thể xuống được.
Thẩm Băng Thanh nói:
-Không được, tôi phải leo lên cứu cậu ấy. Chị Hân có thể cùng đi với anh Hùng tìm chỗ tránh dòng lũ. Tôi nhất định sẽ bình yên vô sự mang Đỗ Long quay về.
Gió càng thêm dữ dội, nghe không rõ tiếng nói của nhau nữa. Hùng Kiến Minh hét lớn:
-Không kịp nữa rồi. Cậu mà leo lên núi thì dòng lũ sẽ đổ từ trên đỉnh xuống, không những không cứu được người mà cậu cũng bị lũ cuốn đi. Nghe tôi không sai đâu, mau đi thôi. Trước lúc lũ kéo đến chúng ta tìm chỗ trú mưa đã, nếu không sẽ bị cóng chết đấy.
Thẩm Băng Thanh hét lớn:
-Vậy thì Đỗ Long chẳng phải là càng lạnh hơn sao?
Lâm Nhã Hân vẫn luôn cầm ống nhòm nhìn về phía Đỗ Long, đột nhiên kêu lên:
-Long cũng phát hiện mưa lũ sắp đến nên bảo chúng ta mau chóng tìm chỗ trú mưa. Hai ngươi đừng cãi nhau nữa. Băng Thanh mau cầm đồ rồi chúng ta phải đi nhanh thôi.
Thẩm Băng Thanh cầm ống nhòm nhìn về phía Đỗ Long, thì thấy sau khi ra dấu tay thì tiếp tục trèo lên. Động tác của Đỗ Long nhanh nhẹn linh hoạt, theo tốc độ này thì trước khi cơn bão đến có thể trốn được trong hốc núi mà bị người ta nổ.
Thẩm Băng Thanh lưng đeo hai túi to, dậm mạnh chân mà đi theo sau Hùng Kiến Minh chạy đến sườn núi bên cạnh. Chỉ cần tìm chỗ cao là có thể an toàn tránh được dòng lũ rồi.
Trong lúc bọn họ tìm thấy một chỗ khuất gió và nhanh chóng dựng lều, thì Đỗ Long cũng đến chỗ hốc núi kia. Đám mây đen kia gần như trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ ngọn núi. Tiếng sấm chớp từ xa vọng lại, bầu trời một màu đen kịt, mưa to trút xuống lều bạt, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống.
Đỗ Long đang ở giữa sườn núi, tia chớp gần như lập lòe bên cạnh hắn, uy lực của trời đất càng mãnh liệt hơn sự rung động của hắn. Cái khe núi này căn bản không tránh mưa được, điểm tốt duy nhất là có thể làm giảm tốc độ gió lại, không đến mức mà gió có thể thổi Đỗ Long bay đi.
Chỉ được một lát thì cả người Đỗ Long ướt hết, hắn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, nếu không phải chân lực trong người tự hoạt động thì sợ rằng Đỗ Long không chịu được lâu mà sẽ bị lạnh cóng.
Rẹt… đùng…
Một tiếng vang lớn, một tia sét đánh vào ngọn núi, khe núi cũng rung lên, tảng đá rung lên rồi ào ào rơi xuống. Đỗ Long chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm. Một tảng đá còn to hơn một căn phòng bị sét đánh đến tách ra khỏi núi lăn xuống chân núi.
-Hi vọng mọi người đã tìm được chỗ nấp an toàn. Tảng đá này thế nào cũng không được va vào họ…
Đỗ Long lặng lẽ cầu nguyện mà không biết rằng tảng đá này rơi xuống dưới thì sẽ nhanh chóng phân thành nhiều mảnh nhỏ. Đến lúc lăn xuống chân núi thì thể tích đã nhỏ đi nhiều rồi.
Mưa dần dần tập trung vào một chỗ tạo thành dòng lũ rút nhanh xuống chân núi. Điểm này thì hội Lâm Nhã Hân nhìn thấy tương đối rõ ràng, chỉ thấy dòng nước từ trên núi trút xuống như bay. Trong nước đục ngầu kia thỉnh thoảng có thể thấy những tảng đá lớn đang lộn qua lộn lại.
Đỗ Long thấy mình sắp bị đông cứng lại rồi. Nhiệt độ của nước gần 0 độ. Tắm nước lạnh trong cảnh gió lớn ở trên núi cao thế này thật không thoải mái chút nào. Không có cách nào khác chỉ có thể kiên trì chịu đựng. Hắn liền nhắm chặt mắt lại, núp trong hốc sâu nhất, nước đá dưới chân nhanh chóng ngấm ướt hết giày.
Tiếng sấm ầm ầm lúc gần lúc xa không ngừng vang lên, Đỗ Long thấy choáng váng đầu óc. Bất chợt một tia sét đánh vào khe núi, sau tiếng sấm rền vang ấy, Đỗ Long bị chấn động mà run lẩy bẩy. Sau khi bị sét đánh trúng thì cửa khe núi bỗng nhiên xuất hiện một vật thể hình cầu phát sáng. Nó không hề bị ảnh hưởng của cơn cuồng phong mà cứ phất phơ khắp nơi không theo quy tắc nào.
Lúc tia chớp hình tròn kia bay đến đỉnh đầu của Đỗ Long, dường như nó cảm nhận thấy cái gì đó, đột nhiên nó lao vào đầu của hắn. Chỉ thấy ánh sáng lóe lên ầm một tiếng lớn, quần áo trên người Đỗ Long trong nháy mắt đã bị sức mạnh ghê gớm này xé thành từng mảnh nhỏ. Sau tia chớp ấy, cả người Đỗ Long chaý đen nằm trong hốc khô ráo, tóc dựng đứng lên. Đỗ Long bị sét đánh hôn mê rồi.
Không biết qua bao lâu, Đỗ Long chợt thấy có ý thức, thấy ngực rất đau miệng thì khô giống như cổ họng sắp bốc hỏa. Trong lúc hắn khát nước đến phát điên lên, thì miệng đột nhiên lại thấy ướt át. Đỗ Long vội vàng tìm kiếm nguồn gốc của sự ướt át ấy. Dưới ánh sáng lờ mờ hình ảnh của các cô gái là Kỷ Quân San, Lâm Nhã Hân, Bạch Lạc Tiên và Nhạc Băng Phong hiện ra trước mắt. Các cô gái này hôn lên khắp người anh, miệng thấy ướt át là do miệng nhỏ nhắn mềm mại của các cô hôn anh.
Đây không phải lần đầu Đỗ Long mơ thấy nhiều cô gái cùng chăm sóc mình, chỉ là lần này cảm giác rất chân thực. Cảm xúc phấn chấn lạ thường, nhiệt tình chơi đùa hôn hít với các cô gái. Đang lúc muốn vui vẻ cùng các cô gái trong mơ thì tự dung các cô lại chống cự. Mấy lần bị cự tuyệt càng làm Đỗ Long hung hăng hơn. Bắt bừa lấy một cô, hung hãn túm tay cô gái lại và ấn cô quỳ xuống đất và xé nát quần áo, hung hãn với thân thể đang quằn quại giãy dụa bên dưới.
Cô gái đau khổ quay đầu lại, khuôn mặt đau khổ méo mó nhưng vẫn hết sức xinh đẹp. Đỗ Long nhìn thấy rõ khuôn mặt liền cảm thấy kinh sợ toát hết mồ hôi lạnh. Vì cô gái đó không phải Lâm Nhã Hân, cũng không phải Nhạc Băng Phong hay là Kỷ Quân San mà là…
Đỗ Long thấy mắt tối sầm lại, lại mất đi cảm giác…
Không biết lại qua bao lâu nữa, nước suối mát lạnh đổ vào miệng khát khô của hắn, Đỗ Long tham lam uống thật nhiều. Dần dần thấy có cảm giác, dường như nghe thấy có người gọi tên của mình.
-Đỗ Long, Đỗ Long Cậu mau tỉnh lại đi.
Giọng nói nghe rất rõ ràng, hắn cố gắng mở mắt ra. Khuôn mặt thân quen dần dần hiện ra trước mắt.
-Đỗ Long, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi.
Xuất hiện trước mặt Đỗ Long là khuôn mặt của Thẩm Băng Thanh. Thẩm Băng Thang lộ rõ niềm vui mừng giữa hai dòng nước mắt, cái bộ dạng ướt át này quả thật là của đám đàn bà con gái. Đỗ Long cười nói:
-Băng Thanh…nếu cậu để tóc dài, bảo đảm sẽ nghiêng nước nghiêng thành, có thể làm nhiều đàn ông chết mê mệt.
Thẩm Băng Thanh ghét nhất bị người khác đùa giỡn kiểu này, Đỗ Long cũng không ngoại lệ. Vì thế liền nghiêm mặt nói:
-Đừng có mà nói vớ vẩn, cậu xảy ra chuyện gì mà lại hôm mê trong vũng nước này? Ngay cả hô hấp cũng đều ngưng lại rồi, nếu không phải người cậu còn ấm thì tôi nghĩ cậu đã chết rồi đấy.
Đỗ Long thấy hơi đau ngực, kinh ngạc nhìn người mình. Thần khí vẫn còn ở trên trời, bên trên được áo của thẩm Băng Thanh che lại mới miễn cưỡng ngăn được cái trò hề này.
Đỗ Long lúng túng nói:
-Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, hình như….hình như tôi bị sét đánh…Cậu vừa cấp cứu cho tôi à? Quần áo của cậu….
Thẩm Băng Thanh thoáng chút xấu hổ nói:
-Là muốn cứu cậu mà, chứ không phải định làm gì cậu đâu, quần áo của tôi bị rách lúc trượt chân trên núi rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...