Cảnh Lộ Quan Đồ

Trong viên đá màu trắng ngà đang lăn lóc lộ ra một chút màu lục, khiến cho Đỗ Long trong lòng chợt động. Hắn dừng chân nhìn kỹ về phía đó, chỉ thấy viên đá kia quả thật có chút khác thường. Sau khi đi sâu vào đường vân thô ráp của viên đá, một luồng cảm giác mịn nhẵn rất nhiều đột nhiên xuất hiện.

Trong viên đá cuội màu trắng ngà kia thật sự có Phỉ Thúy, chẳng qua màu xanh kia rất đậm, tạp chất, vết rạn rất nhiều. Về cơ bản không có giá trị gia công, trừ phi có người cầm đi gia công một chút, làm hàng mỹ nghệ bán cho du khách bên ngoài không biết hàng.

- Lão Tông, anh còn có kẹo không? Đưa tôi mấy viên.

Đỗ Long quay đầu nói với Tông Lập Phong.

Tông Lập Phong từ trong túi móc ra một vốc kẹo, lúc đưa cho Đỗ Long cười nói:

- Cậu cũng muốn dỗ dành trẻ con à?

Đỗ Long gật gật đầu, cầm kẹo tới trước mặt những đứa trẻ kia, nói với chúng:

- Các bạn nhỏ? Anh dùng một viên kẹo đổi lấy một viên đá của các em được chứ? Anh muốn mấy viên đá màu trắng này.

- Được ạ!

Đá chỗ nào không có? Những đứa trẻ kia chen lấn cầm những viên đá vụn dưới đất lên đổi lấy kẹo với Đỗ Long.

Đỗ Long cầm mấy viên đá kia quay lại, đưa cho Tông Lập Phong, Ngô Thăng Hạo, Thẩm Băng Thanh mỗi người phát một viên. Hắn hỏi:

- Lão Tông, các anh biết viên đá này là từ đâu ra không?

- Cậu thật đúng là mê muội rồi...

Tông Lập Phong cầm viên đá lên xem một chút, nói:


- Đây không phải là đá vùng phụ cận, có lẽ là từ trong suối Long Đản phía tây nhặt về, ở đó có rất nhiều. Sao, cậu muốn đi xem?

Đỗ Long nhớ kỹ cái tên đó, hắn nói:

- Nếu như tiện đường, đi xem một chút ngược lại cũng không sao cả.

Tông Lập Phong lắc đầu nói:

- Lượn nhiều thêm một vòng ngược lại cũng không có gì, nhưng mà tôi kiến nghị hay là đừng đi nữa, cậu sẽ thất vọng. Hai mươi năm trước lúc tôi vẫn còn nhỏ, thì có chuyên gia men theo suối Long Đản liên tục thăm dò đến ngọn nguồn của nó. Kết luận của chuyên gia là vùng gần suối Long Đản có mạch khoáng Phỉ Thúy phân tán, nhưng số lượng rất ít. Hơn nữa chất lượng không tốt, căn bản không đáng khai thác. Sau này lần lần lượt lượt cũng có nhất nhiều chuyên gia địa chất hoặc người tìm mạch đi tới xã Mãnh Tú thăm dò. Nhưng cho đến nay không có người nào dự định khai khoáng ở xã Mãnh Tú, có thể thấy rằng mọi người cũng không cho là tốt.

Đỗ Long cười nói:

- Tôi cũng không rảnh rỗi khai khoáng, chẳng qua có chút tò mò mà thôi. Nếu như phải lượn thêm một vòng, vậy thì không đi nữa. Chúng ta đi thôi

Đỗ Long bọn hắn trèo đèo lội suối quay về nơi dừng xe, sau đó tiếp tục đến các thôn đi một vòng. Đỗ Long phát hiện tuy rằng chín thôn phía dưới xã Mãnh Tú đều không thiếu tiền, nhưng sự khác biệt giàu nghèo giữa chín thôn vẫn là rất lớn. Trong đó thôn Nha Tử, thôn Mã Đề, thôn Sa Câu, thôn Bình Đầu bốn cái thôn này khiến cho người ta đau đầu nhất quả nhiên là giàu có nhất trong chín thôn.

Ở thôn Nha Tử, Đỗ Long bọn hắn bị ngăn chặn tập thể của người cả thôn. Đám người Ngụy Khắc Hùng, Ngụy Sĩ Kiệt đã được thả trở về dương dương đắc ý dùng phương thức của mình làm nhục Đỗ Long bọn hắn, Đỗ Long đành phải làm như không nhìn thấy. Đêm hôm đó tại thôn Nha Tử lại còn xuất hiện sự kiện đầu độc, một đứa bé tám chín tuổi bị bắt sau khi đang cho thuốc xổ vào trong đồ ăn của Đỗ Long bọn hắn. Bộ dạng người cách mạng không sợ chết của nó thật khiến cho Đỗ Long bọn hắn dở khóc dở cười.

Thôn Sa Câu là một thôn Đỗ Long bọn hắn đi qua sau cùng, thôn này ở thời điểm cuối thế kỷ trước ( thế kỷ 20) từng vì buôn lậu thuốc phiện tập thể, vi phạm pháp luật, giết hại cảnh sát và cán bộ thôn và các nguyên nhân khác. Chính phủ điều động quân đội và đại pháo, hạn thời gian để cho người trong thôn đi ra đầu hàng. Thời gian vừa đến đại pháo cùng vang lên, thôn Sa Câu cũ liền bị san thành bình địa. Bởi vì điều này, tuy rằng sau chuyện này chính phủ làm bồi thường, hơn nữa mãi cho đến nay đối với thôn Sa Câu là khoan dung nhất. Nhưng người của thôn Sa Câu lại luôn mang theo địch ý đối với chính phủ.

Sau khi từ thôn Sa Câu rời đi, Đỗ Long chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, tâm tình trầm trọng. Vừa nãy trên đường đi ra, bên đường có mấy người trẻ tuổi trên người đều giấu súng. Trong thôn này tỉ lệ mang súng phi pháp ở toàn quốc cho dù không phải thứ nhất cũng đủ để đứng đầu trong danh sách.

Đỗ Long cảm giác được trách nhiệm nặng nề và con đường đi của mình còn rất dài. Trừ phi mình giả câm giả điếc không nghe không hỏi, nếu không sớm hay muộn cũng phải đối diện với những vấn đề này của xã Mãnh Tú.

Mải suy nghĩ suốt trên đường đi, Đỗ Long bọn hắn đã về tới xã Mãnh Tú rồi. Lần tuần tra này tuy rằng không thể giải quyết vấn đề hiện thực gì, nhưng vẫn có không ít thu hoạch. Đỗ Long xác định rõ vị trí của các thôn, hiểu rõ đường đi lớn nhỏ, thực sự hiểu được khó khăn và vấn đề tồn tại của bọn họ. Đương nhiên thu hoạch lớn hơn nữa là Đỗ Long không có nghĩ tới.


- Đồn trưởng Đỗ, các cậu xem như đã trở về rồi.

Đỗ Long bọn hắn vừa mới quay về đồn công an, Tần Tuấn liền chạy ra, nhiệt tình nói.

- Đã xảy ra chuyện? Vì sao không gọi điện thoại liên lạc?

Đỗ Long nhướn mày.

Tần Tuấn cười nói:

- Không có chuyện gì, không có chuyện gì, chỉ là có hai đôi vợ chồng đang chờ Đồn trưởng cậu về tặng cờ thưởng cho cậu.

Đỗ Long chợt nói:

- Ồ, là bọn họ hả...bọn họ vẫn còn ở xã sao?

Tần Tuấn gật gật đầu, Đỗ Long nói:

- Anh để cho tôi thở một chút, để sau hẵng nói.

Tần Tuấn cười nói:

- Đồn trưởng, các cậu nên mau chóng chuẩn bị một chút. Đất của xã Mãnh Tú nhỏ như thế này, xe các cậu vừa về đến, phỏng chừng người ta đã qua đây rồi.

Đang nói, ở ngoài đồn công an đã có tiếng người ồn ào, có người lớn tiếng kêu lên:


- Đồn trưởng Đỗ, Đồn trưởng Đỗ có ở đây không?

Đỗ Long thấp giọng nói thầm với Thẩm Băng Thanh một câu, Thẩm Băng Thanh trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, gật đầu đống ý. Sau đó Đỗ Long sửa sang lại trang phục cảnh sát một chút, đội ngay ngắn mũ, bước lớn đi ra đồn công an.

Một đám người đã vây quanh trước cửa, trong đó hai đôi vợ chồng đang cầm cờ thưởng đặc biệt bắt mắt. Chính là hai đôi vợ chồng hôm đó Đỗ Long ở thôn Mã Câu thoáng thi triển bàn tay thần diệu và thần nhãn, cứu trị và chẩn đoán chính xác.

Đứa bé hôm đó suýt chút nữa bị nghẹn chết cũng được mẹ nó ôm vào trong lòng. Đôi mắt lanh lợi thuận theo ngón tay của mẹ nó chỉ nhìn về phía Đỗ Long. Xem ra nó khôi phục rất tốt.

Hai đôi vợ chồng kia nhìn Đỗ Long bước ra, bọn họ cùng kêu lến nói:

- Đồn trưởng Đỗ, anh đã cứu cả nhà chúng tôi, anh là đại ân nhân của chúng tôi, chúng tôi dập đầu với anh.

Nói xong hai nhà bốn người này cầm cờ thưởng hướng về phía Đỗ Long quỳ xuống. Đỗ Long lúng túng, vội vàng đưa tay ra đỡ, liền nói:

- Đây là điều tôi nên làm, các anh chị làm cái gì vậy? Mau đứng lên, tôi không thích cái này.

Hai người nhà Lưu Kha và Tú Muội Tử ôm đứa con hai người đứng lên, cảm ơn hết lần này đến lần khác đem cờ thưởng đưa cho Đỗ Long, nói:

- Đồn trưởng Đỗ, đại ân đại đức của anh chúng tôi không biết lấy gì báo đáp. Cái cờ thưởng này chỉ thể hiện chút tâm ý. Sau này Đồn trưởng Đỗ có chuyện gì cứ việc phân phó.

Đỗ Long cười nói:

- Các anh chị nói quá lời rồi, vết thương của Đình Quý không có trở ngại gì lớn chứ? Lưu Kha, anh đem vợ anh đi khám chưa? Chuẩn bị lúc nào làm phẫu thuật.

Lưu Kha kích động nói:

- Đồn trưởng Đỗ, chúng tôi đi bệnh viện Nhân dân thành phố Thụy Bảo chụp CT rồi, bác sĩ nói đó là u ác tính, chậm thêm tháng nữa thì không có cách trị rồi. Bọn họ đã định cho chúng tôi vài ngày sau làm phẫu thuật, anh chỉ là xem mạch liền có thể xem chuẩn xác như vậy. Lúc tôi nói với những bác sĩ kia bọn họ thế nào cũng không chịu tin.

Đỗ Long cười nói:


- Làm phẫu thuật thì tốt rồi, chị ấy vẻ mặt phúc tướng, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi.

Tiểu Đình Quý ở một bên đột nhiên kéo tay của Đỗ Long lắc lắc, nói với hắn:

- Cảm ơn chú...

Đỗ Long cười, sờ sờ lên đầu của nó, nói:

- Thật là đứa bé thông minh, sau này không được ăn bừa đồ vật nữa nhé.

Đình Quý ra sức gật gật đầu, cha nó cảm kích nói:

- Sở trưởng Đỗ, ngài thật là đại ân nhân của cả nhà chúng tôi. Nếu Đình Quý mất rồi, tôi cũng có lòng muốn chết.

Đỗ Long cười nói:

- Anh gọi là Hùng Kiến Minh đúng không? Tôi có một người bạn thích sưu tập các loại kỳ thạch, có thời gian anh dẫn tôi đi xem con suối Long Đản kia trước xem xem như thế nào.

- Được, chuyện nhỏ, anh bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi, chuẩn bị một chút thì có thể xuất phát.

Hùng Kiến Minh sảng khoái nói.

Đỗ Long vui vẻ gật gật đầu, ánh mắt lúc này mới nhìn đến hai mặt cờ thưởng kia. Chỉ nhìn thấy một mặt trên cờ thưởng viết:

- Hoa Đà tái thế.

Mà trên mặt khác cờ thưởng thì viết:

- Diệu thủ hồi xuân.

Đỗ Long lúc này trợn tròn mắt, cái cờ thưởng này là đưa đến đồn công an sao? Đưa đến phòng khám gì đó còn được chứ? Cờ thưởng này nếu treo lên, còn không bị người ta cười chết à...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui