Đỗ Long nói:
- Được, vậy tôi bắt đầu. Băng Thanh, giúp tớ dốc ngược đứa bé xuống.
Thẩm Băng Thanh không nói một lời bắt đầu dốc ngược đứa bé kia xuống. Đỗ Long hít vào một hơi, một quyền đột nhiên đánh vào ngực phải của đứa bé kia, theo sau đó xương sườn của đứa bé kêu bặc một tiếng. Đứa bé khạc một tiếng từ trong mồm phun ra một viên đá màu trắng kích cỡ như quả trứng gà, sau đó oa một tiếng gào khóc ầm lên.
- Đình Quý!
Cô kia vui mừng kêu lớn lên, nước mắt xúc động ào ào chảy xuống. Thôn dân xung quanh cũng nhao nhao phát ra tiếng thán phục, ánh mắt nhìn Đỗ Long lập tức khác lúc trước rất nhiều..
Đỗ Long đón lấy đứa trẻ, ở trên ngực nó ấn vài cái, sau đó đưa nó cho cô kia, nói với cô ta:
- Vì dùng không khí trong phổi nó đem viên đá ép ra ngoài, bất đắc dĩ phải đánh gãy hai cái xương sườn của nó. Nhưng mà tôi xuống tay rất cẩn thận, xương sườn hẳn là không có thương tổn đến nội tạng. Nhưng cô tốt nhất vẫn là lập tức đưa nó đi bệnh viện Nhân dân thành phố Thụy Bảo kiểm tra chữa trị.
Cô kia cảm động nói:
- Cảm ơn....cảm ơn tiểu đồng chí...
- Đây là Đồn trưởng Đỗ Long mới tới đồn công an xã Mãnh Tú chúng ta.
Ngô Thăng Hạo kiêu ngạo nói.
Thôn dân bên cạnh lại nhao nhao phát ra tiếng kinh hô. Cô kia cảm động nói với Đỗ Long:
- Đồn trưởng Đỗ, cảm ơn anh, anh cứu không chỉ là con trai tôi, anh là cứu cả nhà chúng tôi. Đại ân đại đức của anh chúng tôi sẽ ghi nhớ cả đời.
Đỗ Long mỉm cười nói:
- Cô à, cô hay là mau đưa đứa bé đi bệnh viện chính quy đi. Viên đá kia hơi lớn một chút, không thì cũng không cần làm thương đứa bé rồi.
Cô kia nói:
- Đều trách cha đứa bé, không biết từ đâu nhặt viên đá kia về đưa cho đứa bé chơi, suýt chút nữa hại chết đứa bé. Đợi ông ta trở về ông ta sẽ không xong với tôi! Đồn trưởng Đỗ, đợi đứa bé tốt rồi, cả nhà chúng tôi đi xã Mãnh Tú dập đầu với anh.
Cô kia cảm ơn hết lần này đến lần khác rồi ôm đứa trẻ đi, cô ta phải ngồi xe máy đi suốt đêm đi đến thành phố Thụy Bảo chữa bệnh cho đứa bé. Đỗ Long bọn hắn đang muốn tiếp tục đi về phía Công sở thôn. Đột nhiên có một thôn dân ngăn đường đi của Đỗ Long, nói với hắn:
- Đồn trưởng Đỗ, bụng của vợ tôi gần đây luôn vô cùng đau đớn, đã uống rất nhiều thuốc bà thầy thuốc cho cũng không thấy tốt lên. Anh có thể khám bệnh cho cô ấy hay không?
Trong lòng Đỗ Long chợt động, xem ra ở loại địa phương này thầy thuốc thật sự nhận được sự hoan nghênh hơn so với cảnh sát. Hắn gật gật đầu, nói:
- Được rồi, chúng tôi đêm nay ở lại Công sở thôn, anh đem vợ anh đưa đến Công sở thôn, tôi khám bệnh cho cô ấy.
Thôn dân kia nói cám ơn, quay người liền đi về nhà. Người sống trên núi không thích đi bệnh viện lớn khám bệnh, cho nên có không ít người trên người đều có chút bệnh tật. Bọn họ tò mò đi theo Đỗ Long bọn hắn, muốn xem vị Trưởng đồn đồn công an mới tới này rốt cuộc là thật sự biết khám bệnh hay không.
Thẩm Băng Thanh thấy sau lưng người đi theo càng lúc càng đông, có chút lo lắng thấp giọng nói với Đỗ Long:
- Cậu có làm được hay không?
Đỗ Long cười nói:
- Trị bệnh không dám nói, khám bệnh thôi tớ vẫn có chút nắm chắc.
Một đám người cùng đến Công sở thôn của thôn Mã Câu. Trưởng thôn đã bị kinh động, y bước ra ngoài xem, nói:
- Đây là có chuyện gì?
Tông Lập Phong giới thiệu nói:
- Trưởng thôn, đây là Đồn trưởng mới tới đồn cảnh sát chúng tôi. Cậu ấy vừa mới nhậm chức không quá vài ngày, tôi cùng cậu ấy đến các thôn đi một chút.
Một thôn dân nói tiếp:
- Trưởng thôn, vừa nãy Đình Quý của nhà Tú Muội Tử bị nghẹn, mắt nhìn thì sắp xong rồi. Đồn trưởng Đỗ dốc ngược nó xuống cho nó một đấm, liền cứu sống được.
- Hả?
Trưởng thôn của thôn Mã Câu là một người khoảng bốn mươi tuổi, y chăm chú nhìn Đỗ Long một lúc, nói:
- Đồn trưởng Đỗ thật trẻ a, đi đường núi chắc chắn mệt đến chết rồi chứ? Tôi đây sẽ sắp xếp nơi nghỉ ngơi cho các cậu.
Người thôn dân trước kia lúc này đã dùng xe máy chở vợ của anh ta tới trước Công sở thôn. Anh ta nói với Đỗ Long:
- Đồn trưởng Đỗ, đây chính là vợ tôi, anh khám cho cô ấy đi.
Trưởng thôn trách mắng:
- Lưu Kha, vợ cậu bị bệnh không đưa tới bệnh viện chạy tới đây càn quấy cái gì?
Đỗ Long cười nói:
- Là tôi gọi anh ấy đem vợ đưa qua đây để tôi khám bệnh. Chị à, đưa tay của chị cho tôi bắt mạch một chút.
Trung y bắt mạch mọi người đều biết, người phụ nữ ỉu xìu kia vươn tay trái ra. Đỗ Long giả vờ giả vịt bắt mạch cho chị ta, ánh mắt lại xuyên qua kính mắt, xuyên qua quần áo và cơ thể của đối phương, thấy được bên trong cơ thể của chị ta.
- Chị à chị là khi nào bắt đầu thường xuyên đau bụng?
Đỗ Long hỏi.
Người phụ nữa kia nói:
- Đại khái nửa năm trước, vừa mới bắt đầu còn không để ý, ba tháng gần đây dần dần bắt đầu vô cùng đau đớn. Bà thầy thuốc trong thôn lấy ít thảo dược sắc cho tôi uống, vừa mới bắt đầu còn có chút hiệu quả. Gần đây ngay cả thuốc của bà thầy thuốc kê cho cũng không có tác dụng.
Đỗ Long lại hỏi vài câu, bệnh tình của người phụ nữ kia hắn đoán cũng được phần lớn rồi. Đồng thời hắn cũng thông qua tia X, tìm được ổ bệnh ở vùng bụng của người phụ nữ kia rồi. Ruột non của người phụ nữ này mọc một cái nhọt, đã có kích cỡ bằng nắm tay của đứa nhỏ rồi. Nếu không khẩn trương phẫu thuật cắt bỏ khối u ác tính đó, chỉ sợ chị ta không qua được thời điểm này sang năm.
Đỗ Long trầm ngân một lúc, nói:
- Chị à, bệnh tình của chị tuy rằng tôi đã nhìn ra là vấn đề gì rồi, nhưng tôi không có cách nào trị bệnh cho chị. Chị phải tự mình đi bệnh viện lớn làm kiểm tra, bác sĩ ở đó sẽ giải quyết ổn thỏa cho chị.
Lưu Kha hỏi:
- Đồn trưởng Đỗ, cô ấy rốt cuộc là mắc bệnh gì?
Đỗ Long ấn một cái ở phía dưới bụng dưới của mình, nói:
- Ở đây, ruột của chị ấy mọc một cái nhọt, phải đi bệnh viện lớn phẫu thuật cắt bỏ, càng sớm càng tốt.
- Phẫu thuật?
Mặt mũi người phụ nữ kia trắng bệch, chị ta liên tục lắc đầu, nói:
- Tôi không cần phẫu thuật, để cho người ta mổ một cái lỗ lớn ở trên bụng, ruột bụng đều lòi ra ngoài, thật là đáng sợ!
Đỗ Long nói:
- Chị à, bây giờ y học phát triển, chỉ cần chịu bỏ ra nhiều tiền một chút, chị có thể làm phẫu thuật. Làm xong phẫu thuật vết thương cũng chỉ to bằng ngón tay cái, tổn thương đối với thân thể là rất nhỏ. Cái nhọt này của chị lớn rất là nhanh, nếu không kịp thời cắt bỏ, để tới tháng sau thì phiền phức lớn rồi. Chị tự mình suy nghĩ một chút, mạng sống cũng không phải là chuyện đùa.
- Có phải thật vậy không?
Có người nghi ngờ hỏi.
- Lừa các người đi khám bệnh đối với tôi có lợi ích gì?
Đỗ Long nói:
- Được rồi, còn có người muốn tôi giúp khám bệnh không? Nếu như không có, mọi người giải tán đi.
Các thôn dân cũng không có lập tức giải tán, nhưng Đỗ Long lại không để ý tới bọn họ nữa, mà là theo Trưởng thôn tiến vào Công sở thôn. Hai vợ chồng Lưu Kha do dự một lúc lâu cuối cùng vẫn là quyết định sáng sớm ngày mai sẽ đi bệnh viện chụp tấm phim xem xem.
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Long bọn hắn lượn một vòng ở thôn Mã Câu, tìm hiểu một chút tình hình dân phòng trị an của địa phương. Khi bọn hắn chuẩn bị rời đi, một đám trẻ con đang chơi trò chơi dẫn tới sự chú ý của Đỗ Long.
Đá cục đá, nhảy ô vuông, đây chính là trò chơi rất nhiều người lúc nhỏ chơi qua. Quy tắc trò chơi cũng có đủ loại, các nơi đều không giống nhau, nhưng mà cách chơi cơ bản là không khác biệt nhau lắm. Hiện giờ những đứa trẻ này đang nhảy ô đồng thời đá cục đá, nếu như hòn đá không đá đến ô vuông quy định hoặc đá ra ngoài ô vuông thì thua, nếu không thì tiếp tục.
Đỗ Long chú ý không phải là trò chơi bọn trẻ chơi, mà là cục dưới chân bọn chúng. Những cục đá đó thoạt nhìn có chút quen mắt, có lẽ chính là mảnh vỡ của viên đá kia sau khi bị người ta đập nát, cái cục đá mà tối hôm qua suýt chút nữa làm nghẹt chết đứa trẻ tên là Đình Quý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...