Câu trả lời của Kỷ Quân San khiến Đỗ Long không thể nói được gì. Kỷ Quân San sống trong gia tộc cấm cược thạch, nhưng người ủng hộ gia tộc họ lại là công ty đá quý chủ yếu gia công ngọc Phỉ Thúy.
- Mọi người sống nhờ vào đôi bàn tay của mình, mức sống ổn định hơn mức sống của người cược thạch rất nhiều. Anh biết không, có nhiều công ty thế lực rất hùng mạnh nhưng đều vì cược thạch làm cho lú lẫn, rồi mãi mãi không có cơ hội đảo ngược tình hình nữa...
Kỷ Quân San cảnh cáo Đỗ Long:
- Tuy là hôm nay anh gặp may nhưng anh không thể đảm bảo cả đời đều gặp may. Đỗ Long, sau này anh đừng cược nữa được không?
Đỗ Long không yên lòng nói:
- Được, sau này Đỗ Long anh sẽ không bao giờ cược thạch nữa.
Kỷ Quân San hơi buồn nhìn Đỗ Long, tuy thấy hắn nói hơi lạ, nhưng không hề nghĩ Đỗ Long đang thầm nghĩ:
“Anh có thể không cược nữa, nhưng Long Minh Triết không nói là không cược nữa.”
Hai người đều biết sau này sẽ rất ít cơ hội gặp nhau, thế là Kỷ Quân San cả đêm quấn quýt với Đỗ Long
Sáng sớm, trời mưa cả đêm đã tạnh, Kỷ Quân San không nỡ dời xa Đỗ Long. Trên ban công, Kỷ Quân San không kìm được nhào vào lòng Đỗ Long, hai người hôn nhau nồng cháy. Đỗ Long bỗng cảm thấy khác thường, quay đầu lại nhìn, thấy bên dưới có mấy người đang ngẩng đầu nhìn bọn Đỗ Long.
Kỷ Quân San cũng nhận ra điều này, cô quay đầu lại nhìn, khuôn mặt xinh xắn trắng trẻo bỗng đỏ bừng, cô kinh ngạc thốt lên:
- Ông nội...
Một ông lão để râu dài cầm trượng đứng ở dưới, khuôn mặt hiền từ và nghiêm nghị, ông nói:
- San San, cả đêm cháu không về làm ông lo chết đi được, mau về cùng với ông.
Kỷ Quân San đáp lời rồi nhìn Đỗ Long chan chứa tình yêu, Đỗ Long gật đầu nói:
- Đi đi, hãy nhớ những gì anh nói, đừng đến tìm anh.
Kỷ Quân San gật đầu, sau đó quay đầu chạy xuống dưới lầu.
Kỷ Lỗi, ông nội của Kỷ Quân San nhìn Đỗ Long nói:
- Chàng trai cậu đừng có vượt quá giới hạn của ta, sau này không được qua lại với Kỷ Quân San nữa, nếu không...
Đỗ Long cười nói:
- Ông Kỷ, không có việc gì là tuyệt đối hết, hôm nay ông nhìn cháu thế nào cũng thấy không thuận mắt, nhưng không biết chừng sau này lại thay đổi cách nhìn.
Kỷ Lỗi hừ một tiếng, không phí lời với Đỗ Long nữa. Khi Kỷ Quân San tới chỗ ông, ông dắt tay Kỷ Quân San lên một chiếc xe Mercedes Benz, những người khác lên xe khác. Đoàn xe chậm rãi rời khỏi đó, cửa khách sạn lại trở nên yên tĩnh.
- Có thể đi được chưa?
Thẩm Băng Thanh từ phòng bên cạnh tới hỏi Đỗ Long.
Đỗ Long gật đầu nói:
- Gọi điện hỏi xem cậu Tông đang ở đâu, chúng ta đến đón y.
Nửa tiếng sau bọn họ lái xe đi, dẫn theo xe ba bánh chở hàng cho Đỗ Long đi về phía thôn Mãnh Tú.
Thẩm Băng Thanh lái xe, suốt dọc đường Đỗ Long không nói gì, hắn cầm một viên đá màu trắng ngà không ngừng vuốt ve. Lão Tông liếc một cái liền biết là cái gì, y cười nói:
- Đỗ Long, sao lúc mua đá cậu không xử lý nó luôn?
Đỗ Long ừ một tiếng nói:
- Thu gom ổn hơn là cược thạch. Lão Tông, số tang vật lần trước chúng ta thu gom thông thường xử lý thế nào?
Tông Lập Phong cười nói:
- Cậu muốn có viên đá đó, lúc đó bảo cậu giữ lại mà cậu không nghe... Thuốc phiện thì chuyển đến đơn vị chế thuốc sản xuất thuốc hoặc tiêu hủy, mấy năm nay thu được đá nguyên chất rất ít, bởi vì Myanmar đã bắt đầu dùng hình thức bán đá nguyên chất, các chủ quặng của Myanmar cũng thu được lợi nhuận rất lớn, không cần phải trộm đá nguyên chất rồi buôn lậu. Thông thường Phỉ Thúy buôn lậu đều đã được xử lý, đương nhiên cũng không phải là tuyệt đối, bởi vì bây giờ cục hải quan quy định thuế nhập đá nguyên chất và Phỉ Thúy hàng năm đều tăng cao. Do tiết kiệm giá thành nên đường dây buôn lậu cũng tăng rất nhiều, đá nguyên chất và Phỉ Thúy thu được đều nộp cho cục hải quan, khi số lượng nhiều thì đem ra bán đấu giá, sao thế? Cậu thích viên đá đó hả? Với quan hệ của cậu và cục trưởng Lý...
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Thôi, đồ bán đấu giá chắc chắn là rất đắt, tôi không cần thiết phải tham gia vào chuyện này.
Tông lập Phong cười nói:
- Cái đó chưa chắc, đá mà bán đấu giá đều là đá bị tịch thu, theo quan niệm đó là điềm xấu cho chủ buôn nên mới bị tịch thu. Những người buôn đá nguyên chất rất mê tín, loại đá này trừ khi là không còn cách nào khác nếu không họ sẽ không lấy, vì thế cục hải quan đưa ra bán đấu giá nhiều khi không bán được, cứ cho là bán được thì bán cũng rất thấp.
Đỗ Long tựa lưng vào ghế, nhắm mắt nói:
- Ừ, nếu rảnh có thể đến đó xem xem...
Tông Lập Phong hứng thú nói:
- Sắp đến tháng ba rồi, Myanmar bắt đầu giao dịch rồi, phiên mở cửa lúc đó còn vui hơn cả đón năm mới, những người có tiền trên khắp thế giới dều tập trung về Myanmar, tiêu tiền như rác. Nghe nói sàn giao dịch cuối năm ngoái lập nên rất nhiều kỷ lục thế giới, quán quân đạt hơn năm tỷ Euro, năm tỷ Euro! Một viên đá nặng vài kg...
- Lão Tông cậu đã từng tới đó bao giờ chưa?
Đỗ Long ngắt lời Tông Lập Phong, Tông Lập Phong lắc đầu nói:
- Tôi chỉ nghe kể lại thôi, cứ cho là tôi có thời gian có hộ chiếu cũng không có tiền để lãng phí. Bởi vì số người tham gia giao dịch càng ngày càng nhiều, chính phủ Myanmar vì muốn hạn chế số người tới sàn giao dịch nên bán vé trước mấy năm, một người 10000 Euro không được trả lại, tôi thật không đú được.
- Ồ...
Đỗ Long nói:
- Tôi chợp mắt một lát, cả đêm qua không ngủ...
Đỗ Long vừa chợp mắt đã ngáy khò khò. Thẩm Băng Thanh ngoái đầu nhìn hắn, giảm dần tốc độ, chuyên tâm lái xe, cố gắng tránh những ổ gà chứa đầy nước...
Trước bữa trưa ba người rốt cục cũng đến thôn Mãnh Tú, đồ đạc bọn Đỗ Long mua được bọn họ cùng nhau chuyển vào trong phòng và sắp xếp gọn gàng. Hôm nay ở đồn công an có hai người mới, đương nhiên là đối với Đỗ Long, vì thế Đỗ Long khoát tay nói:
- Cùng đến khách sạn Uyên Ương ăn cơm! Nhưng không được uống rượu!
Tửu lượng của Đỗ Long đã được mọi người kiểm nghiệm, hôm nay cũng không có ai dám so tài với hắn.
- Anh giai, Đồn trưởng Đỗ, các anh đến rồi à!
Nhân viên nhìn thấy Thẩm Băng Thanh vội từ chỗ lễ tân tiến lại nhiệt tình chào đón, vừa cất giọng đã khiến Thẩm Băng Thanh đỏ mặt.
- Ôi, em bây giờ không nhận ra anh nữa rồi.
Tông Lập Phong cười nhăn nhó nói.
- Ồ thì ra là chú Tông cũng đến, vừa thoáng một cái chưa kịp nhìn rõ...
Đao Nguyệt Nga cười nói:
- Đồn trưởng Đỗ, hôm nay các anh muốn ăn gì? Mời mọi người qua đây ngồi.
Đợi mọi người ổn định chỗ ngồi, Đỗ Long giao cho Tông Lặp Phong gọi món:
- Mọi người có vẻ là khách quen ở đây, cậu gọi món đi.
Trong khi Tông Lập Phong gọi món, Đỗ Long nhìn một lượt người phục vụ ở quán, hướng ánh mắt vào một người tương đối lâu. Lúc đó lão Tông đã gọi món xong, sau đó Đao Nguyệt Nga đích thân cầm thực đơn vào trong bếp.
Tông Lập Phong cười nói:
- Nhờ phúc của cậu Thẩm hôm nay Đao Nguyệt Nga lại đích thân vào bếp, tay nghề của cô ấy rất tuyệt đấy, đợi lát nữa mọi người có thể từ từ thưởng thức rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...