Cảnh Lộ Quan Đồ

Sau khi đã trải qua một kiếp nạn sinh tử, từ nhân dưỡng của Tân Mỹ Linh đã tăng lên rất nhiều. Nếu Lâm Nhã Hân đã cúi đầu trước bà, thì bà cũng không tỏ ra quá khó chịu với Lâm Nhã Hân.

Nhưng trong lòng Lâm Nhã Hân vẫn chưa vì vậy mà chuyển biến tốt hơn. Ăn xong bữa tối thịnh soạn, trên đường trở về nhà cô, cô ngồi phía sau trầm tư không nói được một lời nào.

Đỗ Long đang lái xe, hắn nhìn thoáng qua Lâm Nhã Hân qua gương chiếu hậu, nói:

- Không vui sao? Đổi lại em cũng không vui, tuy nhiên chị chỉ là nô lệ của em thôi, căn bản em không suy xét đến suy nghĩ của chị. Nếu như đến điều đó mà chị cũng không biết, vậy chị cũng không hợp là nô lệ, em cũng cần dạy bảo kỹ thêm cho chị, chị hiểu chưa?

Lâm Nhã Hân ngước ánh mắt xinh đẹp có chút nước mắt, đáng thương nhìn Đỗ Long. Trong xe phát ra âm thanh ô ô, thì ra nãy giờ nữ chủ nhân tôn quý của chiếc xe BMW đã trở thành nô lệ, toàn thân bị trói buộc, bịt mồm, quỳ ở đó lắng nghe chủ nhân dạy bảo.

Đỗ Long nói tiếp:

- Em sẽ sớm đi Đức Hồng châu công tác, sau này thời gian đích thân dạy bảo chị sẽ rất ít. Để đề phòng chị quá cô đơn, hay hoặc là chạy đi quyến rũ người đàn ông khác, em tiến hành sửa lại hoàn toàn đối với biệt thự của chị, nhất là với căn phòng bí mật kia. Em muốn bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy chị, nắm chị trong tay mỗi phút mỗi giây, thậm chí chị muốn đi nhà vệ sinh tiểu tiện, cũng nhất định phải cần được sự đồng ý của em, chị hiểu chưa?

Lâm Nhã Hân lại phát ra âm thanh ô ô, đây là câu trả lời cô đồng ý. Đỗ Long giơ tay sờ lên đầu cô, Lâm Nhã Hân thoải mái hấp háy ánh mắt, thật giống như một chú cún con vậy.

Chiếc BMW trực tiếp đi vào gara của Lâm Nhã Hân, sau khi cửa cuốn kèp kẹp hạ xuống, Đỗ Long dắt Lâm Nhã Hân đi ra từ cửa hông của gara rồi trực tiếp đi vào phòng khách của cô. Đỗ Long mở cửa hầm ra, đi xuống dưới phòng bí mật.

Đỗ Long bắt đầu giảng giải về kế hoạch sửa lại phòng bí mật, Lâm Nhã Hân càng nghe càng hưng phấn. Dựa theo kế hoạch của Đỗ Long, cho dù người hắn ở xa xôi ngàn dặm, vẫn có thể hoàn toàn khống chế được cuộc sống của Lâm Nhã Hân. Đối với Lâm Nhã Hân mà nói đây là một loại hương vị từ trước đến nay chưa nếm thử, cô thậm chí hy vọng thiết tưởng này nháy mắt đã trở thành hiện thực.


Đỗ Long chỉ vào một mảng tường nói:

- Em sẽ đặt ở chỗ này một ngăn tủ đặc chế, cái giường lớn ấm áp mềm mại trên lầu kia đối với một người phụ nữ độc thân như chị thật sự mà nói là quá xa xỉ, chị chỉ thích hợp bị dây lưng thắt chặt nằm trong cái tủ sắt này. Không có chỉ lệnh của em gửi đến, chị vĩnh viễn cũng không có cách nào đi ra từ bên trong.

Lâm Nhã Hân nghe đến mức tâm trí đều hướng về nó, mong muốn ngay đêm nay được nằm ở trong cái tủ kia đánh một giấc ngon lành, cho đến khi có sự đánh thức của chủ nhân, giống như người đẹp ngủ trong truyện cổ tích.

- Như thế nào đây? Cảm động rồi chứ? Chị thật là một nô lệ dâm đãng. Mấy thứ này cũng không phải là vài ngày có thế hoàn thành, cho nên chị còn phải chờ thêm một thời gian nữa. Bây giờ, chúng ta bắt đầu từ đồ vật chị thích nhất đi…

Đỗ Long nói xong rút ra một roi da, không đợi hắn ra lệnh, Lâm Nhã Hân đã ngoan ngoãn vểnh cặp mông trắng như tuyết lên.

Tin tức Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh sắp điều đi giống như hòn đá ném xuống hồ nước, mang tới một chút gợn sóng cho Trung đội hình sự quận Bạch Hoa. Có người vui mừng có người buồn, hai đương sự ngược lại như không có việc gì, vẫn đúng giờ đi làm, đúng giờ tan ca, thời gian riêng của từng người thì hơn phân nửa đều đang chuẩn bị hành lý. Cán bộ về quê? Nghe không tệ, trên thực tế có thể không lạc quan như vậy. Không chuẩn bị sẵn sàng tốt, đi tới đó không phải nhàm chán đến chết chính là gặp phải những vấn đề như sau khi sự việc đột phát thì bó tay không biện pháp.

Hạ Hồng Quân tương đối quen thuộc đối với tình huống nơi biên cảnh bên đó, y cho không ít đề nghị, trong bọc hành lý của Đỗ Long tăng thêm không ít đồ vật này nọ.

Lễ tình nhân nháy mắt đã tới rồi. Đỗ Long đúng hẹn đến công viên rừng rậm Minh Sơn, ngày hôm nay trời còn chút lạnh, cũng đã khuya rồi, trong công viên rất vắng vẻ. Đỗ Long ngồi trên chiếc ghế dài mà lúc trước nhìn thấy Kỹ Quân San và La Thắng ngồi, vuốt vuốt chiếc điện thoại di động hắn mới mua.

Đây không phải chiếc Iphone, mà là một chiếc smartphone mới hai sim hai sóng, chiếc Iphone kia của Đỗ Long đã bị Mạnh Hồng Vĩ làm rơi vỡ rồi, cầm đi sửa đến nay vẫn chưa thấy trả lại.


Chiếc smartphone này màn hình 3D rất lớn, nhưng nắm rất vừa với bàn tay của Đỗ Long. Hắn đang chơi một trò chơi 3D loại đối chiến, trò chơi hiệu quả không tệ, so với Iphone còn đắt hơn năm ngàn đại dương bỏ ra mua cũng đáng, ít nhất Đỗ Long cũng cho là như vậy đấy.

Lúc hắn đang vui vẻ, sau lưng đột nhiên có hai người đi tới. Bọn họ trong tay cầm lưỡi dao sắc bén, lặng lẽ đụng vào Đỗ Long từ phía sau. Lúc chúng đang muốn quét đao ngang cổ Đỗ Long, hắn đột nhiên hạ thấp người về phía trước, tránh được phát đao nguy hiểm ngang trên cổ.

Đỗ Long tiện tay bỏ điện thoại vào trong túi quần, xoay người lại nói với vẻ mặt kinh ngạc của hai tên đánh lén thất bại:

- Các ngươi muốn tiền hay là muốn mạng? Muốn mạng thì ném tất cả tiền trên người các ngươi và con dao xuống đất rồi cút mau, nếu không các ngươi chết chắc rồi!

Lời kịch của hai tên bắt cóc bị đoạt, bọn họ rõ ràng hơi sửng sốt. Sau đó mới tỉnh ngộ lại, mình bị đùa bỡn rồi. Bọn họ hung ác khua con dao đâm về phía Đỗ Long, miệng mắng những lời thô tục:

- Tên khốn mày dám đùa bố à, xem bố giáo huấn mày này.

Sau khi nhận ra diện mạo hai tên tiểu tử này, Đỗ Long thể hiện bộ mặt bỡn cợt tươi cười, hắn nói:

- Hóa ra là các ngươi à, các ngươi không phải còn có đồng bọn sao? Thế nào? Một đao đêm đó còn chưa đủ dạy bảo kỹ các ngươi sao?

Lúc Đỗ Long nói chuyện hai chân bay lên, gọn gàng mà linh hoạt đá bay con dao trong tay hai tên tiểu tử kia. Hai tiểu tử kia nghe được Đỗ Long nhắc tới chuyện cũ, lập tức nhớ lại kẻ rút tiền thần bí hung ác đêm hôm đó. Sau khi ý thức được điểm này, hai tiểu tử chỉ sợ tới mức hồn bay phách lạc, lập tức xoay người bỏ chạy.


Đỗ Long vung ra hai đồng tiền xu, sau khi đập trên cái ót của bọn họ, hai tiểu tử kia lần lượt kinh hô một tiếng, choáng váng đầu óc ngã sấp xuống.

- Lành sẹo thì quên đau chứ gì? Lần này tao muốn dạy dỗ cho các ngươi một bài học lớn hơn nữa.

Đỗ Long đi tới chỗ hai tên kia và đá lên người mỗi tên mấy phát, sau đó ấn chặt bọn họ, đưa còng ra còng tay bọn chúng trói ngược lên.

Không lâu sau Đỗ Long gọi điện thoại báo cảnh sát. Trên đường nhỏ trong công viên có một người đi tới, Đỗ Long nhìn về phía y, đột nhiên nhíu mày.

Người tới là La Thắng chứ không phải Kỷ Quân San mà Đỗ Long đang mong chờ. Kỷ Quân San chưa tới, lẽ nào sự tình lại có sự thay đổi?

La Thắng đi tới trước mặt Đỗ Long, nhìn Đỗ Long ủ rũ ngồi xổm dưới chân hai tên tiểu tử kia. La Thắng kinh ngạc nói:

- Cảnh sát Đỗ, vận may của anh không tốt như vậy chứ? Đi đến đâu đều có thể gặp kẻ cướp.

Đỗ Long vô cùng tức giận nói:

- Bao gồm cả việc gặp lại cậu sao? Sao cậu lại tới đây? Chị họ cậu đâu?

La Thắng nói:

- Chị họ hôm nay không tới được, chị ấy bảo tôi đến nói với anh một tiếng. Nhân tiện bảo tôi đích thân cảm ơn anh, chị ấy nói chị ấy không còn trách anh nữa.


- Không trách tôi vì sao không đến gặp tôi?

Đỗ Long thất vọng nói.

La Thắng cười khổ nói:

- Chị ấy cũng không muốn như vậy, hơn nữa chị ấy cũng không thể trở về thành phố Ngọc Minh nữa. Chị ấy sẽ ở lại quê công tác, chị ấy bảo anh quên chị ấy đi.

- Quên?

Đỗ Long cười khổ nói:

- Tôi thiếu chút nữa thật sự đã quên, lúc tôi sắp quên cô ấy, cô ấy lại bảo tôi đến đây đợi cô ấy, kết quả cô ấy lại bảo cậu đến bảo tôi quên cô ấy…. Cái cảm giác được mà lại mất này, cô ấy sẽ hiểu sao?

La Thắng đồng tình nhìn Đỗ Long nói:

- Tôi biết chị ấy rất yêu anh, chẳng qua người nhà chị ấy không hy vọng chị ấy tiếp tục qua lại với anh, cho nên để chị ấy ở lại Đức Hồng châu.

Đỗ Long lộ ra một nụ cười kì dị từ khóe miệng, hắn nói:

- Ở lại Đức Hồng châu thì có thể tránh tôi sao? Cậu nói cho cô ấy biết, tôi vì cô ấy sẽ nhanh chóng điều đến Đức Hồng châu, bất luận cô ấy trốn ở đâu, tôi đều đuổi theo, trừ phi cô ấy cho tôi một câu trả lời!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui